Chim hải âu Charles Baudelaire
L'albatros | Chim hải âu (Người dịch: Phạm Nguyên Phẩm) |
Souvent, pour s’amuser, les hommes d’équipage Prennent des albatros, vastes oiseaux des mers, Qui suivent, indolents compagnons de voyage, Le navire glissant sur les gouffres amers. À peine les ont-ils déposés sur les planches, Que ces rois de l’azur, maladroits et honteux, Laissent piteusement leurs grandes ailes blanches Comme des avirons traîner à côté d’eux. Ce voyageur ailé, comme il est gauche et veule ! Lui, naguère si beau, qu’il est comique et laid ! L’un agace son bec avec un brûle-gueule, L’autre mime, en boitant, l’infirme qui volait ! Le Poète est semblable au prince des nuées Qui hante la tempête et se rit de l’archer ; Exilé sur le sol au milieu des huées, Ses ailes de géant l’empêchent de marcher. | Người thuỷ thủ thường hay đùa bỡn Bắt hải âu chim lớn biển xanh Vô tư người bạn đồng hành Theo tàu lướt sóng băng mình vực sâu Vừa được xuống sàn tàu bằng gỗ Chúa trời mây xấu hổ vụng về Kéo đôi cánh trắng to bè Như đôi chèo rộng lê thê bên mình Mới vừa rồi dáng hình đẹp đẽ Giờ trông sao xấu xí kỳ khôi Người cầm tẩu gõ chim chơi Kẻ thời bắt chước chim trời què chân Thi sĩ giống vua ngàn mây gió Khoái phong ba cung nỏ xá chi Lưu đầy giữa tiếng cười chê Mang đôi cánh rộng khó bề bước đi. |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét