Oh! vous dont le travail est joie, Vous qui n’avez pas d’autre proie Que les parfums, souffles du ciel, Vous qui fuyez quand vient décembre, Vous qui dérobez aux fleurs l’ambre Pour donner aux hommes le miel,
Chastes buveuses de rosée, Qui, pareilles à l’épousée, Visitez le lys du coteau, Ô sœurs des corolles vermeilles, Filles de la lumière, abeilles, Envolez-vous de ce manteau!
Ruez-vous sur l’homme, guerrières! Ô généreuses ouvrières,
Vous le devoir, vous la vertu, Ailes d’or et flèches de flamme, Tourbillonnez sur cet infâme! Dites-lui: «Pour qui nous prends-tu?
»Maudit! nous sommes les abeilles! Des chalets ombragés de treilles Notre ruche orne le fronton; Nous volons, dans l’azur écloses, Sur la bouche ouverte des roses Et sur les lèvres de Platon.
»Ce qui sort de la fange y rentre. Va trouver Tibère en son antre, Et Charles neuf sur son balcon. Va! sur ta pourpre il faut qu’on mette, Non les abeilles de l’Hymette, Mais l’essaim noir de Montfaucon!»
Et percez-le toutes ensemble, Faites honte au peuple qui tremble, Aveuglez l’immonde trompeur, Acharnez-vous sur lui, farouches, Et qu’il soit chassé par les mouches Puisque les hommes en ont peur! | Ồ! các em mà lao động là vui Các cô em không kiếm mồi nào khác Ngoài hương thơm, hơi thở của trời Tháng chạp về, các em đi trốn Hổ phách của hoa, các em lấy trộm Để làm mật ngọt cho người
Các cô em trong trắng hút sương mai Ong ơi ong, giống cô dâu mới cưới Ong đi thăm hoa huệ trên đồi Là con của ánh dương phơi phới Là em gái những cánh hoa đỏ chói Rời bỏ áo bào, ong hãy xa bay!
Xông vào hắn đi, hỡi ong chiến sĩ Ôi các cô thợ hảo tâm Nghĩa vụ, các em, đức hạnh, các em Bộ cánh vàng và mũi tên rực lửa Hãy xoáy tít trên đầu thằng nhục nhã Hãy bảo hắn: "Mi nghĩ ta là ai?
"Ta là ong! hỡi tên khốn kiếp! Tổ của ta rợp bóng giàn nho Làm đẹp cho các mí nhà nên thơ Chúng ta bay, trong trời xanh, bừng nở Trên miệng những đoá hồng hé mở Vàg trên môi Platon
"Mi hãy tìm Charles IX trên ban công Và đến với Tibère trong hang tối Từ bùn thối, phải trở về bùn thối Cần thêu lũ quạ đen Montfaucon Chứ không phải bầy Hymette ong vàng Trên áo mi màu đỏ tía!"
Hãy nhất tề đâm hắn đi, ong Hãy làm cho những kẻ nhát gan xấu hổ Hãy lăn xả vào, hung dữ Hãy chọc mù tên lừa đảo nhớp nhơ Hắn phải bị ong ruồi tống cổ đi Bởi vì con người run sợ! |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét