Thứ Năm, 24 tháng 1, 2013

Tương ứng (Charles Baudelaire, Pháp)




    

            




















Correspondances  
La nature est un temple où de vivants piliers
Laissent parfois sortir de confuses paroles
L'homme y passe à travers des forêts de symboles
Qui l'observent avec des regards familiers.

Comme de longs échos qui de loin se confondent
Dans une ténébreuse et profonde unité,
Vaste comme une nuit et comme la clarté,
Les parfums, les couleurs et les sons se répondent.

Il est des parfums frais comme de chairs d'enfants,
Doux comme les hautbois, verts comme les prairies,
—Et d'autres, corrompus, riches et triomphants,

Ayant l'expansion des choses infinies,
Comme l'ambre, le musc, le benjoin et l'encens,
Qui chantent les transports de l'esprit et des sens.

                                                
                                                     Tương ứng (Người dịch: Phạm Nguyên Phẩm)
                                                          
                                                       Thiên nhiên là ngôi đền, hàng cột là hàng cây
                                                       Đôi lúc thốt ra những lời nói xa xôi
                                                       Rừng tượng trưng nhìn những người qua lại
                                                       Với ánh nhìn từng quen biết đã lâu


                                                       Như những tiếng vang dài nơi xa thẳm
                                                       Hoà vào nhau thuần nhất, thẳm, đen
                                                       Mênh mông tựa ánh sáng và màn đêm
                                                       Đều tương ứng các âm thanh và hương sắc


                                                       Có mùi hương như da thịt trẻ thơ
                                                       Êm dịu xanh xanh, như cỏ mọc ngoài đồng
                                                       Những hương khác tràn đầy và tự đắc
                                                           
                                                       Toả đi như những cái không cùng
                                                       Như hổ phách, xạ hương, cánh kiến, trầm hương
                                                       Ngợi ca sức mạnh của tinh thần và thể xác

Thứ Ba, 22 tháng 1, 2013

Cuối ngày (Charles Baudelaire, Pháp)

thanksgiving_sunset

La fin de la journée

Sous une lumière blafarde
Court, danse et se tord sans raison
La Vie, impudente et criarde.
Aussi, sitôt qu'à l'horizon
La nuit voluptueuse monte,
Apaisant tout, même la faim,
Effaçant tout, même la honte,
Le Poète se dit: «Enfin!
Mon esprit, comme mes vertèbres,
Invoque ardemment le repos;
Le coeur plein de songes funèbres,
Je vais me coucher sur le dos
Et me rouler dans vos rideaux,
Ô rafraîchissantes ténèbres!»

   Cuối ngày (Người dịch: Vũ Đình Liên)

Dưới một thứ ánh sáng mờ nhạt
Chạy múa, quằn quại, không lý do
Cuộc đời tráo trâng và quàng quạc
Nên khi thấy ở chân trời xa
Dâng lên bóng đêm khoan khoái say sưa
Làm dịu đi tất cả cả lòng không dạ đói
Xoá mờ đi tất cả cả nhục nhã, xấu xa
Nhà thơ tự bảo: "May mắn sao, đêm đã tới
Tinh thần ta cũng như xương cốt
Khao khát, cầu xin, được nghỉ ngơi
Trái tim đầy những mộng mơ u uất
Ta lên giường, ngả cái lưng dài
Và cuộn mình vào chiếc màn đêm tối
Ôi! Bóng đêm, bóng đêm mát rượi"

Cuối ngày (Charles Baudelaire, Pháp)

thanksgiving_sunset

La fin de la journée

Sous une lumière blafarde
Court, danse et se tord sans raison
La Vie, impudente et criarde.
Aussi, sitôt qu'à l'horizon
La nuit voluptueuse monte,
Apaisant tout, même la faim,
Effaçant tout, même la honte,
Le Poète se dit: «Enfin!
Mon esprit, comme mes vertèbres,
Invoque ardemment le repos;
Le coeur plein de songes funèbres,
Je vais me coucher sur le dos
Et me rouler dans vos rideaux,
Ô rafraîchissantes ténèbres!»

   Cuối ngày (Người dịch: Vũ Đình Liên)

Dưới một thứ ánh sáng mờ nhạt
Chạy múa, quằn quại, không lý do
Cuộc đời tráo trâng và quàng quạc
Nên khi thấy ở chân trời xa
Dâng lên bóng đêm khoan khoái say sưa
Làm dịu đi tất cả cả lòng không dạ đói
Xoá mờ đi tất cả cả nhục nhã, xấu xa
Nhà thơ tự bảo: "May mắn sao, đêm đã tới
Tinh thần ta cũng như xương cốt
Khao khát, cầu xin, được nghỉ ngơi
Trái tim đầy những mộng mơ u uất
Ta lên giường, ngả cái lưng dài
Và cuộn mình vào chiếc màn đêm tối
Ôi! Bóng đêm, bóng đêm mát rượi"