Tuyển Tập Thơ
Charles Baudelaire
Giới Thiệu về: Charles Baudelaire
Chào mừng các đọc giả đến với Charles Baudelaire nhà thơ bất hủ của mọi thời đại. Tên của ông hoàn toàn có thể đứng ngang hàng với những V Goethe, Friedrich Schiller, Victor Hugo, Paul Verlaine, Alfred de Musset và các nhà thơ nga như Xergây Êxênhin , Mikhail Iurjevich Lermontov V.v.. Charles Pierre Baudelaire –Sinh ngày 9 tháng 4 năm 1821 – 31 tháng 8 năm 1867 .Ông là người dẫn đường cho Thi ca hiện đại là một trong những nhà thơ có ảnh hưởng lớn nhất ở Pháp, trong thế kỷ 19, ông thuộc trường phái tượng trưng chủ nghĩa.Với thơ lãng mạng mà đại diện tiêu biểu là những Victor Hugo , Johann Wolfgang von Goethe hay Friedrich Schiller .Thơ lãng mạng biểu hiện bằng hình tượng những “trận mưa trữ tình”,những tác động kịch tính.Hình ảnh tương phản ,hài hước hay anh hùng ca Ở Charles Baudelaire người dẫn đầu chủ nghĩa tượng trưng xây dựng những tượng trưng của thế giới đầy bí ẩn.Thơ lãng mạng biểu đạt “cái đẹp như tranh”.Thơ Charles Baudelaire diễn đạt cái tinh thần.Tóm lại thơ Baudelaire là nghệ thuật hiện đại mô tả cái bên trong của tinh thần của khát vọng cái vô tận :Nó khai thác nhưng ước muốn vô thức .Với tôi người viết những dòng giới thiệu này thì Charles Baudelaire là một nhà phẫu thuật tài ba đã mổ sẻ những ngóc ngách sâu thẳm . Bí ẩn và đôi khi là đen tối nhất của tâm hồn để đem phơi ra anh sáng hơn thế nữa .Ông đã sáng tạo ra một cách nhìn khác với cuộc đời mà trước ông chưa ai nhìn đời như thế mà tôi gọi là tư duy Charles Baudelaire Và để kính tặng cho thiên tài thì thơ baudelaire đấy là những vần thơ của siêu tư duy
Trần quang Tùng
Nam Định 12- 9-2013
Đánh máy& Tạo Ebook:Trần quang Tùng
Charles Baudelaire
Mục Lục :
Giới Thiệu về: Charles Baudelaire 5
TÔI YÊU KỶ NIỆM CỦA NHŨNG THỜI TRẨN TRUỔNG XƯA CŨ 14
NHỮNG NGƯỜI BỎ HEM TRÊN ĐƯỜNG 23
VỚI NHỮNG ÁO QUẨN UYỂN CHUYỂN 35
MỘT ĐÊM TỐI NẰM BÊN MỘT Ả DO THÁI GHÊ TỞM 39
TA TẶNG NÀNG NHỮNG VẦN THƠ NÀY 45
CÁI KHÔNG THỂ SỬA GHỮA ĐƯỢC 58
TÔI VẪN KHÔNG QUÊN BÊN CẠNH THÀNH PHỐ 102
NGƯỜI Ở GÁI CÓ TÂM HỒN CAO CẢ 103
Charles Baudelaire
NGU muội, sai lầm, tội lỗi, bẩn keo
Chiếm cứ tinh thần, giày vò xác thịt
Ta nuôi dường những hối hận "ta yêu"
Như người ăn xin yêu thân mình, cỏ rác.
Tội lỗi ta cứng đầu, hôi hận ta hèn nhát
Ta đòi trả đắt mỗi một lúc ăn năn
Rồi ngựa lại trỏ về đường cũ, lầy lội, tối tăm
Tưởng lấy nước mắt hèn lau được vết nhơ trên mặt
Chính xa tăng toàn lực, toàn quyền trên gối ác
Ru giấc ngủ của ta cho thần trí say mê
Làm cả nghị lực gang thép của ta tan đi
Như hơi khói trong bàn tay nhà bác học thần kỳ
Chính quỉ ác cầm đầu dây, giật cho ta cựa quậy
Những cái thối tha ta thấy đẹp, thấy thơm
Mỗi một ngày ta sa xuống Địa ngục sâu hơn
Không ghê tởm qua những con đường tôi tăm,nồng nặc.
Ta cắn, ta hôn như một anh chàng nghèo trụy lạc
Bộ ngực đau thương của một gái đĩ già
Ta vội vàng cướp một thú vui lén lút thoảng qua
Mà ta nặn, ta vắt, như một trái cam chín mõm
Nhung nhúc như một triệu con giòi ghê tỏm
Trong óc ta phè phỡn một bầy quỉ, bầy ma
Khi ta thở, cái chết chóc trong phổi ta
Như một dòng sông vô hình tràn vào, âm thầm, rên rỉ
Nếu chúng ta chưa thấy dệt, thêu, chưa thấy vẽ
Chuyện hãm hiếp, đầu độc, đốt phá, giết người
Trên bức tranh chán nản, tiều tụy của cuộc đời
Là bởi vì, than ôi, tâm hồn ta hèn nhát.
Nhưng giữa bầy chó ngao, hùm beo và rắn, rết
Trong đàn khỉ độc, giữa đám quạ diều
Những con quái vật lết lê, gầm rống, thét kêu
Trong cái chuồng thú kinh hồn thói hư tật xấu.
Có cou quái vật xấu xa, kinh hổn, tàn bạo
Hơn hết cả,nhưng không vùng quẫy, thét lớn, kêu vang
Mà biến cả thế giới này thành đông gạch vụn dễ dạng
Và trong một cái ngáp dài nuốt trôi trái đất
Bọn quái “Chán Chường” đấy, với long lanh trong mắt
Một giọt lệ ngẫu nhiên, hát điện huca, mơ những đoạn đầu đài
Bọn quái vật tinh vi, bạn đọc ơi! bạn biết cả rồi
Hỡi bạn đọc giả dối, giống ta như anh em ruột thịt.
*
* *
Khi Thượng Đế, quyền lực tối cao ban lệnh
Cho Nhạ Thớ xuất hiện trên trái đất chán chường
Mẹ nhà thơ, kinh tỏm, nguyên rủa dậy mồm
Nắm chặt tay, vạch trời, căm giận, làm tròi thương xót
Mụ kêu: Thà ta đẻ ra một đàn rắn độc
Còn hơn phải nuôi cái của dơ này
Ta nguyền rủa cái đêm ngắn ngủi, mê say
Mà bụng ta đã mang cái thai oan nghiệp
Nếu Trời đã, trời kia, vô cùng ác nghiệt
Chọn tay ta, trong tất cả mọi đàn bà
Cho chổng' ta trao cái của cằn cỗi thối tha
Mà ta khôn thể vứt vào trong đống Lửa
Như một lá thư tình, ta sẽ trút tất cả
Căm thù đè nặng lòng ta, trên đầu kẻ mà bàn tay
Độc ác của người đã dùng để bắt ta chịu đắng cay
Ta sẽ bẻ oeo, bẻ gẫy cái cây khốn nạn
Cho những chổi độc kia không thể nào xuất hiện
Nuốt bọt dãi căm thù, không hiểu được ý trời
Mụ tự tay chất cao cái đống củi thiêu người
Mà địa ngục dành cho những người mẹ bạo tàn, độc ác.
Nhưng có một Thiên Thần chở che, bí mật
Đứa trẻ đọa đày, say sưa, mê mải ánh trời
Và trong mỗi thức ăn, thức uống của đời
Đều thấy lại những hương hoa thần thánh.
Đùa với gió, chuyện với mây, nhí nhảnh
Và say sưa ca hát trên đường thập tự đau thương
Thiên Thần đi theo, khóc khi thấy em hớn hở, tựa chim rừng
Trên con đường hành hương trở về Đất Thánh
Những con ngưòi mà nhà thơ yêu sợ, nhà thơ muốn tránh
Hay thấy chàng bình thản, hiền lành lại hóa khinh nhờn
Và đua nhau ai sẽ làm cho chàng phải than thở, đau buồn
Và đem độc ác, bạo tàn cho chàng nếm thử.
Trong rượu, trong cơm, dành cho chàng mỗi bữa
Họ trộn trấu, trộn gio và khạc .nhổ dãi đờm
Và giả dối, với ghê tởm, vứt những vật chàng đã cầm
Và hối hận đã đặt chân vào vết chân chàng bước
Vợ chàng ra giữa đường, kêu cùng, kêu khắp
"Hắn đã cho ta đẹp và mê say thờ phụng ta
Ta sẽ làm cái nghề của những thần tượng ngày xưa
Bắt hắn phải tôn sùng ta và son tô, vàng dát.
Ta sẽ say sưa những trầm hương thơm ngát
No nê thịt, rượu và những khấn, vái, lạy, quì.
Đê thử xem trong một trái tim đắm đuối, say mê
Ta có thể ngạo mạn, đoạt ngôi thần, ngôi thánh
Và khi ta đã chán những trò chơi kia bất kính
Ta sẽ đặt trên ngực hắn bàn tay ta, vừa cứng vừa mềm
Và móng tay ta, như móng tay những thần nữ trả hờn
Sẽ rạch một con đưồng đi vào tận trái tim của hắn.
Như một con chim non, phập phồng, run bắn
Ta sẽ moi từ trong lồng ngực hắn trái tim kia
Và để cho con chó yêu của ta được một bữa no nê
Ta sẽ khinh bỉ ném trái tim kia xuống đất
Nhưng nhà thơ bình thản vẫn giơ tay lên trời cao ngất
Kính cẩn nhìn chiếc ngai vàng lộng lẫy trên không
Và của trí tuệ chàng những tia chớp mênh mông
Che mắt chàng chẳng thấy cảnh người đòi giận dữ
Chúa Trời hỡi! cám ơn Chúa, đã cho Đau Khổ
Làm phương thuôc thần rửa sạch mọi bùn nhơ
Và là tinh hoa tuyệt vời trong sáng nhất từ xưa
Cho những con người mạnh hưởng khoái lạc,thần tiên nhất
Tôi biêt Chúa vẫn dành cho nhà thơ, vẫn xêp đặt
Một chỗ ngồi trong hàng ngữ những Thiên Thần
Và chúa mời nhà thơ đến dự hội Vinh Quang
Của những ngai vàng, đạo đức và oai quyền bất tuyệt
Tôi biêt Đau thương là phẩm chất cao siêu, duy nhất
Mà Địa ngục và Trần gian, không thể biết bao giờ
Và để tết cái vành hoa chói lọi của nhà thơ
Phải thu hết báu vật của Đất, Trời, muôn thuở
Những của quí mất rồi của thành Panmia xưa rực rỡ
Những kỉm loại không tên, tất cả những ngọc trai
Đáy bể chau chuốt, sửa sang, xếp đặt tự tay người
Không đủ tết vành mũ thiêng của nhà thơ sáng ngời chói lọi.
Vì mũ ấy kết toàn bằng ánh sáng tinh anh, rực chói
Từ nguồn lửa trời nguyên thủy, dọi hào quang
Mà những đôi mắt người, trong sáng, rõ ràng
Bên cạnh chỉ là những mảnh gương tối tăm, buồn thảm
Có nhiều khi những chàng thủy thủ
Bắt để chơi những chứ hải âu
Cánh to, lơ lửng theo sau
Trên vực nước mặn, con tàu đại dương.
Vừa bị ném lên sàn tàu gỗ
Chim hải âu, vua của trời xanh
Kéo đôi cánh trắng mông mênh
Như đôi chèo nặng, bên mình xấu xa.
Chim trời kia sao mà lúng túng
Xưa đẹp sao nay vụng về sao
Xưa trời xanh đôi cánh tung hoành
Nay lê lết trên sàn tập tễnh
Là thi sĩ như chim âu ngủ
Ưa bão giông chẳng ngại cung tên
Đọa đầy giữa đám ghét ghen
Nặng đôi cánh rộng, không quen bước thường
Trên tất cả hồ ao, trên tất cả ruộng đồng
Bao hòn núi, cao hơn rừng, hơn biển trời, mây nước
Xa hơn cả mặt trời, xa hơn cả thinh không
Xa hơn cả những vì sao, xa xôi, cùng cực
Tâm hồn của ta ơi! ngươi bay lượn nhẹ nhàng
Như người bơi tài, khoan khoái, say mê trong nước
Ngươi đi về, tươi vui, qua vô tận không gian
Khoái lạc vô biên, tràn trề sức lực.
Hãy bay lên cao, xa những nơi chết chóc, thối tha
Bay lên cao, tắm mình trong thượng tầng không khí
Và hãy uống như một bình rượu thần, trong trẻo,say sưa
Ngọn lửa sáng ngời cháy khắp không gian thanh nhẹ
Trên những chán chường, trên những đau khổ mênh mông
Đè nặng trũi lên cuộc đời mờ tối
Sung sướng thay, ai có thể vỗ cánh bay tung
Lên trời cao, vào kliông gian trong xanh chói lọi.
Con người mà tư tưởng, như sơn ca sớm mai
Bay vút lên trời tự do, khoái sảng
Lượn trên cuộc đời, hiểu tiếng nói mọi loài
Tiếng nói của hoa và những vật vô tri yên lặng.
Vũ trụ là một ngôi đền mà trụ cột thiên nhiên
Thỉnh thoảng nói lên những lời mơ hồ, bí ẩn
Con người đi qua, cả một rừng biểu tưởng
Nhìn chúng ta với những con mắt thân quen.
Như những tiếng vọng dài, từ rất xa hòa xướng
Trong một thanh âm duy nhất, sâu thẳm tối đen
Mênh mông như ánh sáng, mênh mông như bóng đêm
Hương sắc và thanh âm trong không gian tương ứng
Có những mùi hương mát như da thịt trẻ con
Em nhẹ như tiếng sáo, xanh mướt như cỏ non
Và những mùi hương oanh liệt, phong phú và trụy lạc
Tỏa khắp không gian như những cái vô hạn, vô cùng
Như nhựa thơm, như xạ, như hương trầm
Hát ca những khoái lạc của tinh thần và thể xác
TÔI YÊU KỶ NIỆM CỦA NHŨNG THỜI TRẨN TRUỔNG XƯA CŨ
Tôi yêu kỷ niệm của những thòi trần truồng xưa cũ
Khi vầng Thái Dương nhuộm vàng chói lọi những tượng thần
Khi trai gái lanh lẹn, tươi vui, hưởng thụ
Những khoái lạc thiên nhiên, không dối trá, băn khoăn
Cả bầu trời chan chứa tình yêu như mơn trớn
Thân hình con ngưồi khỏe mạnh và thanh tao
Trời đất có những nguồn mỹ vị cao lương vô tận
Chẳng thấy nuôi đàn con khôn lớn tốn là bao.
Mà người mẹ, đầy tình thương con nhỏ
Cho cả loài người bú trong lòng rộng mông mênh
Người đàn ông xinh trai, khỏe và vạm vỡ
Tự hào vì những sắc đẹp tôn thờ mình
Những sắc đẹp trắng trong, như trái tim không rạn nứt
Da thịt mịn màng như gợi cắn, gợi hôn.
Nhà thơ ngày nay, khi muốn hình dung, gợi nhắc
Cảnh lộng lẫy xưa kia, trai gái đẹp trần truồng
Bỗng cảm thấy cả tâm hổn tôi tàm, lạnh lùng ảo não
Trước cảnh tượng tối đen, kinh hãi vô cùng
Những quái vật gớm ghê, khóc đòi quần áo
Hình thù kỳ quái như dọa nạt người ta
Những thân trai, lả lướt, gày còm, bụng sề, thịt nát
Mà Thần Thực Dụng vừa khắc nghiệt, vừa thò ơ
Từ trong nôi đã quấn những tã đồng, tã sắt
Và phụ nữ các người xanh nhợt quá lá dưa
Mà Trác táng đục khoét đêm ngày, và những nàng trinh nữ
Mang nặng trong mình nghiệp chướng từ xưa
Của những người mẹ xấu xa vì sinh nở
Chúng ta ngày nay, những dân tộc suy tàn
Có những cái đẹp mới mà ngày xưa không có
Những bộ mặt buồn rầu, rữa nát tự tim gan
Những vẻ đẹp lả lướt, thảm thê, ủy mị
Nhưng các nòi giống của loài người ốm đau
Sẽ chẳng để những sáng tạo muộn màng' của các nhà thi sĩ
Ngăn cấm họ say mê, yêư quí, khát khao
Tuổi trẻ,tuổi trẻ thiêng liêng, giản dị dịu hiền trên trán
Mắt xanh trong như dòng nước suối trong
Tỏa khắp bốn bề như chim hót, hoa tươi trời xanh sáng lạn
Hơi ấm êm đềm, lời ca tiếng hát, hương thơm
Ruy banh, dòng sông lãng quên, góc vườn nhàn tản
Chiếc gối thịt da mát rượi, không đặt được trán yêu đương
Sinh lực tràn trề như dòng sông không ngừng xao động
Như gió lộng giữa bầu trời, nước bể giữa đại dương
Lê ô na đơ Vanh xi, tấm gương âm thầm, sâu thẳm
Những thiên thần xinh tươi với nụ cười dịu dàng
Đầy những u huyền, hiền lành trong bóng thẫm
Những núi tuyết rừng thông, khép lôi thiên đáng'
Răngbơrăng, bệnh viện âm thầm, đầy tiếng kêu rên
Một cây thánh giá to, bức hình duy nhất
Lời cầu nguyện lệ đầm đìa, từ rác rưỏi bôc lên
Một tia sáng lạnh trời đông, thoáng qua giây lát.
Mi ken lăng, bãi vắng hoang vu, đầy những Héc quyn
Lẫn với những Cơ rit và bỗng dưng đứng dựng
Những bóng ma dũng mãnh, trong ánh hoàng hôn
Duỗi bàn tay, vải liệm trên mình chọc thủng.
Những đô vật nổi sung, những dâm thần trâng tráo
Ai đã điểm tô cho những phường thô lỗ, xấu chơi
Ôi! con người vàng ủng ốm o, trái tim đầy kiêu ngạo
Puygiê hoàng đế buồn rầu, của những tù khổ sai.
Vát tô đám hội tưng bừng, bao nhiêu trái tim lừng tiếng
Như những cánh bướm mỏng manh vừa bốc cháy vừa bay
Những trang trí mát tươi dưới ánh đèn lộng lẫy
Rót điên rồ vào cuộc khiêu vũ cuồng quay.
Gôia,cơn ác mộng, đầy những điều kỳ dị
Những bào thai nướng trên ngọn lửa "sáp ba"
Những mụ già ngắm gương, những gái thơ lõa thể
Để quyến rũ quỉ dâm, xắn váy hở thịt da.
Đơlacơva, hồ máu lẩn quất những thiên thần bất hảo
Trong bóng râm những rừng tùng bách cả năm tươi
Dưới một bầu trời buồn, những tiếng nhạc đồng kỳ ảo
Lướt qua như nhạc Vơ be, một tiếng thở dài.
Những lồi phỉ báng, rủa nguyền, những lời than vãn
Những say mê, kêu thét, những khúc ngợi ca
Là những tiếng vọng của trăm hang sâu, nghìn đống thẳm
Rót vào trái tim người một liều thuốc phiện say sưa
Một tiếng kêu mà muôn ngàn lính canh cùng nhắc
Một lệnh truyền vang dội muôn miệng loa
Một ngọn đèn ngàn muôn thành cùng thắp
Giữa rừng sâu người đi săn một tiêng tù và.
Bởi vì Đức Chúa ơi! đây thật ỉà chứng minh đẹp nhất
Của phẩm chất chúng con có thể dâng người
Tiếng thổn thức nhiệt nồng, trải muôn đời dào dạt.
Như ngọn sóng Đại Dương, đến tắt bên bờ muôn thủa ngai người.
Tội nghiệp nàng thơ, sáng nay em làm sao thế?
Đôi mắt trũng sâu, đầy những hình ảnh tôi đen
Ta trông thấy, trên sắc mặt em, lần lượt hiện lên
Hết Điên loạn đến Hãi Hùng, lạnh lùng và buồn bã.
Có phải chăng con quái xanh hay con tinh hồng đã
Rót vào lòng em những bình đầy kinh sợ và tình yêu
Và Á c mộng với nắm tay áp bức và ghẹo trêu
Đã dìm em xuống một đầm sâu kỳ lạ.
Ta muốn lòng em lúc nào cũng ngạt ngào hương thơm lành mạnh
Và những ý nghĩ kiên cường luôn chất chứa trong đầu
Và dòng máu Gia tô, trong người em, đều nhịp chảy dạt dào
Nghe như những âm thanh giàu của những câu văn cổ kính
Đầy hình ảnh thần mặt tròi, nguồn ca hát du dương
Và Thần Thiên nhiên làm vàng chín mùa màng.
Nàng Thơ của lòng ta ơi! Người yêu của lâu đài cung điện
Khi tháng giêng gió lạnh thổi ào ào
Trong những đêm sương tuyết u sầu
Nàng có chăng một hòn than đê hở đôi chân lạnh buốt
Nàng có sưỏi cho ấm đôi vai nàng giá lạnh
Dưới những ánh đèn khe cửa sổ đêm khuya
Túi rỗng không như trống' rỗng phòng khuê
Nàng có đi hái vàng trên bầu trời lóng lánh.
Chao ôi! để mỗi buổi chiều lòng nàng đỡ đói
Như đứa trẻ đồng ca nàng phải làm trò ca ngợi
Hát những bài ngợi chúa nàng chẳng mảy may tin
Hay như người làm xiếc, đói cơm, bày trò hấp dẫn
Với nụ cười chẳng ai hay bao nhiêu lệ đẫm
Để làm nở cái vui nôn ruột của người phàm.
Những tu viện xưa, trên tường vách rộng mông mênh
Phô bày trên những tấm tranh chân lý thiêng liêng
Làm ấm thêm lòng những tín đồ nồng nhiệt
Và bớt vẻ lạnh lùng những nhà tu khắc nghiệt
Trong những thời Đạo chúa được mùa đẹp tựa hoa xuân
Nhiều tu sĩ nổi danh mà ngày nay ta đã quên dần
Từng lấy bãi tha ma làm xưởng vẽ
Và ca ngợi Tử thần chân thành, giản dị.
Lòng ta là một nấm mồ, từ muôn đời, muôn kiêp
Ta ra vào, ta ở như một tu sĩ đáng chê
Không một chút màu tươi trên tường tu viện gớm ghê
Hõi tu sĩ lười ơi! Khi nào ta mới biết
Lấy những nỗi đau thương rớm máu của đời ta
Làm lao động của đôi tay và tình yêu của đôi mắt xót xa
Tuổi trẻ ta xưa chỉ là một cơn bão giông mù mịt
Với đôi khi một hai ánh nắng thoảng qua
Mưa dãi, sấm rền đã phá hoại cả vườn ta
Chẳng còn được bao nhiêu trái thơm hoa đẹp
Và bây giờ ta đã bước vào mùa thu tư tưởng
Phải có xẻng, có cào mới có thể dọn quang
Vun, sới, sẻ san cho thành luống, thành hàng
Những đất ngập, nước đào sâu như mả trũng.
Nhưng có hy vọng được chăng những đóa hoa tươi mới
Ta ước mơ sẽ tìm thấy trên mảnh đất cằn
Mưa rửa, nước chùi, cái màu mỡ tinh thần
Làm cho những bông hoa kia cứng cỏi?
Ôi! đau thương! đau thương! thời gian ăn dần cuộc sống
Và kẻ thù kia âm thầm cắn gậm trái tim ta
Mỗi dòng máu tươi ta đổ chan hòa
Là thức ăn nuôi kẻ thù thêm to, thêm cứng.
Để nhắc lên tảng đá này quá nặng
Xixiphơ ơi! Phải có can đảm của ngươi
Dù ta đã đem tất cả nhiệt tâm rồi
Nghệ thuật thì lâu, thời gian thì ngắn.
Tiến về một bãi tha ma hẻo lánh
Xa, cách xa những lăng tẩm huy hoàng
Trái tim ta như một cái trống có khăn choàng
Vừa đi vừa đánh những khúc hành bi thảm
Bao nhiêu ngọc quí bị vùi sâu
Trong đêm tối và trong quên lãng
Không có cuốc thuổng nào bén mảng
Bao nhiêu đóa hoa tiếc rẻ, buồn rầu
Tỏa hương nhẹ như một điểu bí ẩn
Trong khoảng không im lìm, sâu vắng
Tôi dã sống rất lâu dưới những vòm trời rộng mở
Ánh mặt trời biển cả nhuộm muôn màu
Những cột trụ khổng lồ, đường bệ, thẳng, cao
Buổi chiều trông tưởng những động thạch nham rực rỡ
Sóng cả cuốn theo những cảnh trời thay đổi
Hòa những nhạc điệu bát ngát oai hùng
Trang trọng, ảo huyền, phong phú vô cùng
Với muôn sắc ráng chiều mà mắt ta rọi lại
Ta đã sống ở đây trong khoái lạc êm đềm
Giữa trời xanh sóng biển, cảnh sắc thần tiên
Những nô lệ mình trần, hương thơm sực nức
Lá cọ cả ngày quạt cho trán tôi đỡ bức
Và chỉ lo có một chuyện trên đời
Tìm hiểu vì sao lòng tôi cứ héo hắt hoài
Đoàn người tiên tri, con ngươi rực lửa
Hôm qua lên đường, mang theo con nhỏ
Trên lưng, hay giơ những bộ vú nàng,giầu
Nguồn vô tận cho những miệng trẻ khát khao.
Đàn ông đi chân, gươm dao sáng loáng
Bên những chiếc xe cả gia đình chất nặng
Dõi lên tròi những cập mát buồn rầu
Như thương tiếc những ước mơ đã mất từ lâu.
Con dế mèn, trong hô sâu dưới cát
Thấy họ đi qua, cất cao tiếng hát
Thiên nhiên cảm tình làm cây cỏ thêm tươi.
Cho đá nứt nước tuôn, nở hoa sa mạc
Trước bước chân đi của những con người
vẫn quen nhìn vào bóng tối tương lai
Con người tự do, bao giờ ngươi cũng say mê biển rộng
Biển cả là hình ảnh của ngươi, ngươi ngắm tâm hổn
Trong những đợt sóng dạt dào, mênh mông, vô tận
Và tinh thần người là vực thẳm đắng cay hơn.
Ôm cả tấm gương kia trong đôi mắt và đôi tay rộng mở
Ngươi thích đắm mình trong hình ảnh của ngươi.
Khi nghe tiếng biển kêu, kiên cường và hung dữ
Trái tim ngươi đôi khi quên tiêng đập trong người.
Cả hai, các ngươi đều âm thầm huyền bí
Chưa ai từng đo đáy vực lòng người
Chưa ai biết những của chìm vùi sâu đáy bể
Các ngươi dấu kín bưng bí mật của các ngươi
Thế mà từ những thế kỷ nhiều không đếm được
Biển và ngươi,các ngươi vẫn tranh đấu không thôi!
Không hối hận, không tiếc thương, say mê máu xương chết chóc
Ôi! những anh em tử thù, vật lộn nhau không nhọc mệt đến muôn đời
Khi Đông Juăng xuống đến bờ suối Cửu Tuyền
Và đã trả tiền đò cho lão lái đò âm phủ
Một gả ăn mày, âm thầm, mắt tự hào như Ăng ti sten
Giật mỗi chiếc mái chèo, với một cánh tay trả thù hung dữ.
Ngực hỏ, áo phanh, dưới bầu trời tối u minh
Một đoàn phụ nữ vú xệch, lưng co, quằn quại
Và như một bầy đông thú vật, sắp hy sinh
Đằng sau Đông Juăng kéo dài những tiếng rên la thảm hại
Sga na ren cười cợt, đòi chủ trả nốt tiền công
Còn ông già Luy một ngón tay run bắn
Chỉ cho những bóng ma, thất thểu hai bờ sông
Đứa con táo tợn, đã giễu mái tóc cha bạc tráng
Nàng Envia trinh thục, gầy, run rẩy trong áo tang
Bên cạnh người chồng bội bạc, đã là tình nhân ngày trước
Đòi hỏi một nụ cười chót dịu dàng
Tươi sáng, êm đềm như lời đầu tiên nguyện ước.
Một pho tượng đá, trong áo giáp, đứng thẳng oai nghiêm
Bên chân lái, trong dòng sông đen, rẽ nước
Nhưng người anh hùng, cúi xuống lưỡi kiếm,thản nhiên
Nhìn vệt nước dài, không thèm thấy, thèm trông gì khác.
Trong những thời xưa kỳ diệu mà thành lý nở hoa
Với bao nhiêu nhựa sống và bao nhiêu năng lực
Người ta kể một hôm, một nhà bác học thiên tài tột bực
Khi đã làm say mê những trái tim hết mực thờ ơ
Khuấy động lòng người đến tận đáy, mù mịt, sâu xa
Khi đã vượt chín tầng mây lên đỉnh tròi rực rỡ
Bằng những con đường huyền bí mà nhà bác học kia không biết nữa
Chỉ những tinh anh thuần khiết có lẽ mới lên đây
Như ngưòi trèo quá cao bỗng hoảng sợ? ngất ngây
Thét lớn lên, lòng kiêu hãnh như Xa Tăng kiêu hãnh
“Giê du ơi: thằng nhỏ Giê du ơi! Ta đã đẩy người lên quá mạnh
Quá cao - nhưng nếu ta muôn đánh lại ngươi
Vào đúng chỗ giáp sắt của ngươi hô, thì chao ôi!
Người càng vinh quang thì lại càng nhục nhã
Khác chi một cái thai, không thành hình bị đọa”
Nhưng vừa nói xong, trí khôn ngươi bỗng tiêu tán mất đâu
Cái mặt tròi sáng chói kia như màn tang phủ. u sầu
Đầu óc gã bỗng hỗn mang, đảo điên lộn bậy
Ngôi đền xưa, ngăn nắp, nghiêm trang, lộng lẫy
Bao nhiêu, nay như đêm đen, vắng lặng, âm u
Như một nhà mồ sâu, chìa khóa mất bao giờ
Và từ đó như một con vật lang thang ngoài phố
Khi hắn đi mù mịt, chẳng thấy đường, thấy ngõ
Qua đồng nội chảng biết là mùa hạ hay mùa đông
Bẩn thỉu, xấu xa, vô ích như một vật hết đùng
Hắn là trò vui cho lũ trẻ con chế nhạo.
Ta đẹp, hỡi người đời, như một giấc mơ cẩm thạch
Bộ ngực ta mà mỗi người đã tưỏng rớm máu, xước da
Gợi cho nhà thơ một mối tình vĩnh cửu, thiết tha
Và im lặng như một khối câm vật chất.
Như một pho tượng huyền bí, ta ngự giữa bầu trời
Ta trắng như thiên nga và trái tim ta như tuyết
Ta ghét chuyển động làm cho nét đương xê dịch
Và không bao giờ ta khóc, và không bao giờ ta cười!
Nhà thơ đứng trước những dáng điệu ta đường bệ
Như ta mượn của cái lâu đài hiên ngang, hùng vĩ
Sẽ dễ chọn cuộc đời khắc khổ suy tìm
Và dễ thôi miên những chàng tình nhán ấy lành hiền
Ta có những tấm gương trong làm mọi hình thêm đẹp
Đôi mắt ta, đôi mắt to, ánh sáng ngời ngời bất tuyệt.
Không! Không phải những cái mật son tô, phấn trát
Những sản phẩm hỏng hư của một thê kỷ xấu xa
Những đôi chân hán hài, những đôi tay xênh nhạc
Thỏa mãn được ước mơ của trái tim ta.
Ta nhường cho Ga vác ni, nhà thơ của những cô nàng ủy mi
Cả cái đàn rì rầm những sắc đẹp nhà thương
Vì trong đám hoa hồng nhạt kia ta không thể
Tìm thấy đóa hoa đỏ thắm như lý tưỏng ta mang.
Ôi! để cho trái tim ta, sâu như vực thẳm
Phải là ngươi, Mác bếch, ngươi ơi, bạo tàn điên loạn
Mộng Etsen nở giữa trời đất giá băng.
Hay là nàng, ôi Đêm tối mênh mông, con của Mi ken lăng
Quằn quại, uốn mình, nhịp nhàng kỳ quái
Những sắc đẹp dành cho miệng những khổng lổ vĩ đại.
Từ những thời xưa mà Thiên nhiên tràn trê sinh lực
Mỗi một ngày sinh nỏ những đứa con to lớn, lạ lùng
Ta muốn sống ở bên một người đẹp, lớn mênh mông
Như dưới chân một nữ hoàng, một con mèo khoái lạc
Ta muôn thấy thân nàng như hồn nàng tươi thắm rõ ràng
Ta lớn mạnh tự do trong những trò chơi của nàng, quái ác
Và tìm xem, sau những bóng sương mù, trong mắt nàng trôi giạt
Có một ngọn lửa nào u uất, ấp ủ trong trái tim nàng.
Ta tha hồ ngạo du trên những dáng hình nàng tuyệt sắc
Leo trên dốc sườn của đầu gối nàng thênh thang
Và đôi buổi mùa hè khi trời nắng chói chang
Nàng mệt mỏi nằm dài trên những cánh đồng bát ngát
Ta nằm ngủ uể oải, lả lơi, dưới bóng đôi vai nàng
Như xóm nhỏ lặng yên dưới chân núi xanh cao ngắt
Bức tượng tượng triíhg theo kiểu thời kỳ Phục hưng
Tặng Ec nét Cơ rít stốp, nhà nặn tượng
Ta hãy ngắm xem những vẻ đẹp tuyệt vời của Pho lô răng
Trên thân hình nàng, uyển chuyển và mạnh mẽ
Duyên dáng, tráng kiện, có thừa hai nàng tiên một mẹ
Người phụ nữ này thật là đẹp tuyệt trần
Mạnh như Thiên Thần và tuyệt vời thanh nhã
Sắc đẹp này xứng đáng đúc nhà vàng
Của báu riêng cùa những ông hoàng, ông chúa
Vậy hãy nhìn cái miệng cười xinh, say đắm của nàng
Như tất cả thỏa mãn trên đôi môi say sưa phô tả
Khóe mắt tinh ranh chế nhạo, mộng mơ
Khuôn mặt thanh tao, giữa những vành tơ lụa
Mỗi nét mặt như một lời khêu gợi, hẹn hò
Khoái lạc gọi ta và Tình yêu chờ đón
Ôi! Con người với bao nhiêu vẻ đẹp huy hoàng
Ta hãy nhìn xem, bao nhiêu duyên dáng
Ta hãy lại gần thêm, xoay bốn phía, ngắm nàng.
Ôi! Đột ngột kinh hồn, nghệ thuật chỉ nhạo báng
Người phụ nữ thần tiên, hứa hạnh phúc tuyệt vời
Lại có hai đầu như một con yêu tinh ghê sợ.
Nhưng mà không, đây chỉ là một cái mặt nạ thôi
Cái mặt ngoài lừa dối, vừa tươi cười, vừa nhăn nhó
Còn nhìn đây, cái mặt này, đau đớn, ê chề
Đây, cái đầu thật và đây cái mặt thật
Dấu bên trong cái mặt giả ngoài kia
Ngưòi đẹp đáng thương ơi! Con sông dài nước mắt
Của nàng, chảy đến tận trái tim tư lự của tôi
Tôi say mê điều lừa dối của nàng, và tâm hồn tôi uống kỳ hết khát
Trong những sóng lệ đau thương từ đôi mắt tuôn rơi.
Nhưng tại sao nàng khóc, nàng, con người tuyệt đẹp
Bắt dưới chân nàng phải quỳ gối cả loài người
Thân hình tráng kiện kia, vết thương thâm nào đục khoét?
Người ngu si ơi! Người không biết hay sao
Nàng khóc ngưòi ơi! Bởi vì nàng' đã sống
Và đáng sống bây giờ. Những nỗi khổ đau
Ghê sợ nhất, làm cho nàng kinh khủng
Đến rùng mình, là ngày mai, ngày kia, mãi mãi nghìn thâu
Nàng vẫn phải, than ôi, như chúng ta sống mãi.
Nàng từ trên trời bay xuống, hay là vực thẳm hiện lên
Ôi! Sắc đẹp! đôi mắt nàng, quỷ quái và thần tiên
Rót Thiện, Ác vào lòng người, lẫn lộn
Nên người ta ví nàng, như rượu người ta uống!
Nàng mang cả ban mai và chiều tà trong ánh mắt
Nàng tỏa hương thơm như một chiều bão táp.
Như chiếc bình, miệng nàng đổ thuốc mê vào miệng nàng hôn
Làm anh hùng hóa hèn nhát, và em nhỏ hóa kiên cường.
Nàng từ vực tối hiện lên, hay từ sao xa bay xuống’ đó
Số mệnh mê say, bám váy nàng, chẳng khác chi con chó
Nàng gieo rắc khắp nơi, khốc hại và hân hoan
Nàng thống trị tất cả mà chẳng cái gì ai trách cứ được nàng
Nàng giày xéo những thây người mà nàng không thèm để mắt
Trang sức đẹp nàng mang..Ghêtỏm không phải là xấu nhất
Và sát nhân, trong những chuỗi tư trang đeo ở bên sườn
Nhảy múa trên bụng nàng, trông duyên dáng vô cùng.
Con thiêu thân, ngợp sáng, sa vào ngọn đèn, lửa đốt
Chết vẫn kêu: hãy ca ngợi, cảm ơn cây đuốc
Gã tình nhân hổn hển, trên người đẹp ngả mình
Như anh chàng hấp hối, mơn trớn cái mả sẽ chôn anh
Từ tròi cao xanh thẳm, từ Địa ngục tối đen chẳng kẻ
Sắc đẹp, ôi quái vật kinh khủng, gớm ghê, ngây thơ như con trẻ
Nếu mắt nàng: nhìn, miệng cười, chân bước mở cho ta
Cái vô tận ta khát khao mà chưa được thấy bao giờ.
Của Xa Táng hay Chúa trời! Yêu tinh hay nữ thần cũng thế
Chẳng hề chi, hởi nàng tiên mắt nhung, nếu nàng có thể
Nhạc điệu, hương thơm, hào quang ôi! Nữ hoàng duy nhất của ta
Làm ngày tháng bớt nặng nề và vũ trụ bớt xấu xa.
Khi đôi mắt nhắm, một buổi chiều thu ấm áp
Ngả vào lòng em, nồng nhiệt, hương say
Ta thấy trôi qua, rõ ràng trước mắt
Tắm nắng chan hòa những bờ biển đẹp tươi
Một hòn đảo êm đềm, nghỉ ngơi ngày tháng
Những cây cối lạ lùng và hoa trái ngọt thơm
Những đàn ông, thân hình đẹp thanh, cường tráng
Và những đàn bà đôi mắt chân thật lạ lùng
Theo làn hương của em đến những bầu trời xinh đẹp
Ta thấy những con thuyền, những cánh buồm nằm đầy
trong bến mệt Sau những tháng ngày lênh đênh trên ngọn sống đại dương
Và những cây me xanh, râm mát, tỏa hương thơm
Tràn ngập lòng ta, hòa cùng tiếng hát
Những thủy thủ giữa biển trời bát ngát.
Ôi! Mái tóc như đợt sóng dài chảy xuống ngang lưng
Ôi! những vành tóc đầy hương thơm nhàn hạ
Say sưa. Đêm nay để trong gian phòng ngủ tối bưng
Sống lại trong mái tóc em, những kỷ niệm xưa êm á
Như một chiếc khăn, ta tung mái tóc trong khôn
Lả lướt Á cháu, Nóng bỏng Phi Châu
Cả một thế giới xa xám vắng bật như đã mất
Song trong mái tóc em, thắm hương đượm ngọt ngào
Như tâm hổn mọi người bơi trên sóng nhạc
Tâm hổn ta bơi trên hương em, tỏa ngát mái đầu.
Ta sẽ đến quê em, nhựa sống tràn trề cây côi, con người
Mê mải say sưa trong tháng ngày rực lửa
Mái tóc dầy ơi! Hãy là những đợt sóng biển khơi
Mang ta đi. Mật biển mưa, nắng một giấc mơ rực rỡ
Đầy buồm cáng, cột thẳng, mái chèo và cò biển thắm tươi.
Bến rộng ồn ào, hồn ta có thể uống thỏa lòng
Như tiếng đợt sóng dạt dào hương thơm và thanh sắc
Những Con thuyên trôi, trên sóng nước vòng nhung
Mở rộng cánh tay ôm cả bầu trời sáng rực
Thanh khí, vinh quang, rung rinh ánh sáng vô cùng.
Ta sẽ ngụp đầu ta mê mải, say sưa
Trong cái biển tối đen này, mang trong lòng biển nọ
Và tâm hồn ta tế nhị,nhịp thuyền mơn trớn, đung đưa
Sẽ sống lại,chao ôi, những tháng- ngày nhàn nhã
Êm ái vô cùng của cuộc đòi thơm ngát, hưu hạ, vô tư.
Tóc xanh cùa em, nhung lá cờ bóng tôi, gió căng
Trả lại cho ta bầu trời tròn, mênh mông xanh ngắt
Trên những sợi tơ viền, những vành tóc uốn cong
Ta say sưa ngửi những mùi hương ngào ngạt
Của dầu dừa, của xạ, của nhựa cây thơm .
Rât lâu, mãi mãi, trong mái tóc này của em,tay ta
Sẽ gieo rắc ngọc thạch, ngọc trai và ngọc bích
Để thỏa lòng khao khát của ta, em sẽ chẳng thờ ơ
Em chảng phải là ốc đảo ta ước mơ, bình tích
Ta tu những hơi dài rượu của kỷ niệm xa xưa.
Với những áo quần uyển chuyển và như sà cừ long lanh
Người ta tưởng nàng múa khi nàng chỉ khoan thai nhẹ bước
Như những con rắn dài mà nhà ảo thuật của thần linh
Trên đẩu gậy tung cho nhịp nhàng uốn khúc.
Như bầu trời xanh sa mạc và bài cát trắng buổn
Trước đau khổ của con người, thờ ơ không thương xót
Như những đợt sóng dài, mật biển cả rập rờn
Nàng trải mình trong không gian, thản nhiên, lạnh nhạt.
Mắt nàng long lanh như những hòn ngọc đẹp, trong
Và trong con ngươi nàng lạ lùng, đầy ý nghĩa tượng trưng
Mà thiên thần biết hình với quái vật nhân sư cùng sống
Mà tất cả là kim cương, là ánh sáng, là thép, là vàng
Chói lọi muôn đời như một vì sao vô dụng
Cái vẻ đẹp của người đàn bà không sinh nở đường bệ lạnh lùng
Em ơi! tâm hổn của ta ơi! em có nhớ chăng
Một buổi sớm hè, dịu dạng, êm ái
Ở góc phô kia, một cái xác chết, đã thối hoăn
Nằm dài trên một chiếc giường đá cuội
Hai cẳng giơ lên như một mụ đàn bà dâm dục
Người nóng bừng và thở rặt hơi độc nặc nồng
Và mở phanh ra, uể oải, tráo trâng, thô tục
Cái bụng đầy những hôi thối sặc xông.
Trên cái xác thối tha kia, ánh mặt trời chói lọi
Như để thúc, để đốt chín hơn
Và trả lại cho thiên nhiẻn, nhiêu lên gấp bội
Tất cả cái mà trời đã kết lại một hòn.
Cả bầu trời ngắm nhìn cái xác kia rực rỡ
Như một bông hoa vừa nở sớm mai,
Mùi nồng nặc em ơi! Xông lên trên bãi cỏ
Tôi tương như em đã chết ngất đi rổi
Ruồi nhặng vo ve, quanh cái xác ngưồi thối nát
Nhung nhúc những đoàn quân tối đen
Giòi bọ chảy như một dòng nước đặc
Quanh đống thịt da, rách tã, nát băm.
Chảy xuôi xuống, chảy ngược lên, lô xô nhừ làn sóng
Hay nhấp nhánh hào quang, bắn tới, bắn lui
Người ta tưởng cái xác thối kia, thổi phồng lên như bong bóng
Còn đang sông và đang nẩy nở, sinh sôi.
Trển cái thê giới ấy, như gió bay và nước chảy
Một điệu nhạc lạ lùng, âm vang
Như tiếng thóc rào rào, người ta đang sảy
Nhịp nhàng tung và hứng trong sàng.
Hình dáng xóa mờ chỉ còn như trong mộng mị
Một cái gì phác thảo chửa thành hình
Dở dang trên tấm tranh bỏ quên mà họa sĩ
Sau này mượn ký ức để hoàn thành.
Một con chó cái rụt rè, đằng sau vài tảng đá
Bực tức vô cùng, đôi mắt nhìn ta
Rình chúng ta, hòng lấy về của cái xác rữa
Miêng mồi ngon vừa phải nhả ra
-Thế mà em ơi! Em cũng sẽ như đống rác ấy
Như cái xác kia, ghê tôm, thối tha
Sao sáng của mắt ta, mặt trời của lòng ta, lộng lẫy
Em ơi! Thiên Thần và Say Đắm củaa ta.
Đúng như thế, em ơi, hỡi bà chúa của duyên tươi và Sắc đẹp
Sau lễ cầu hồn và ban phúc cuối cùng
Khi em đã yên nghỉ rồi, dưới nấm mồ đất nhầy lép nhép
Ngày tháng mốc meo giữa những đống xương.
Lúc bấy giờ, sắc đẹp của ta ơi! em sẽ bảo
Với giòi bọ hôn em và đục khoét thịt da
Rằng ta đã giữ nguyên hình dáng, tinh hoa, thiêng liêng huyền ảo
Của tình yêu ta nay rữa nát thối tha.
Hãy thương ta, người ơi! người ta yêu duy nhất
Từ vực thẳm-tối đen mà lòng ta đã rớt
Một vực thẳm âm u, chân tròi đen nặng như chì
Đêm tối đầy kinh khủng và những lời nguyền rủa khinh khi
Một mặt tròi suốt sáu tháng, trên đầu lạnh ngắt
Và sáu tháng kia, bóng tối bao phủ đêm ngày mặt đất
Một vùng tối trơ trụi hơn Bắc cực trụi trơ
Không thú chạy, không suối reo, không rừng rú, không cỏ hoa
Có cái gì trên đòi kinh khủng cho bằng
Cái độc ác của mặt tròi, lạnh lẽo, giá băng
Và cái đêm tôi mênh mông như hỗn mang tiền sử
Ta thèm thuồng số phận của những con muông, con thú
Có thể đắm chìm trong giấc ngủ vô tri Vì bước chân thời gian, sao chậm chạp nặng nề.
MỘT ĐÊM TỐI NẰM BÊN MỘT Ả DO THÁI GHÊ TỞM
Một đêm tối nằm bên một ả Do thái tởm ghê
Như một cái xác nằm dài bên một cái xác
Tôi bỗng nghĩ bên cạnh cái thân người đem bán kia
Đến cái sắc đẹp buồn mà lòng tôi từ khước.
Tôi nghĩ đến nhan sắc của nàng mà trời sinh đường bệ
Cái khóe mắt vừa sắc sảo, vừa duyên dáng, lẳng lơ
Mớ tóc như một vành mũ tỏa hương thơm thấm thìa
Mà kỷ niệm êm đềm khêu gợi những say sưa
Và có lẽ tôi đã nhiệt nồng hơn cả thân nàng cao quý
Từ hai bàn chân xinh mát đến mớ tóc đen dầy
Và trải trên người nàng những âu yếm mơn trớn mê say
Nếu một buổi chiều kia, nàng để cho một giọt lệ
Hỡi nữ hoàng của những nàng độc ác, một giọt lệ dễ dàng
Làm mờ đi một chút thôi, đôi mắt nàng rực rỡ,lạnh lùng.
Hãy đến trái tim ta, hỡi tâm hồn độc ác và thờ ơ
Con hổ ta yêu quý, con quái vật dáng điệu lờ đờ
Ta muốn ngâm rất lâu những ngón tay ta run rẩy
Trong mái tóc em, êm sâu và nặng dày.
Trong những nếp váy em, sực nức hương thơm
Vùi sâu mái đầu ta, đau đớn, buồn thương
Và hít thở như một bông hoa tàn phai nhạt
Cái dư vị êm đềm của mối tình ta đã mất
Ta muốn ngủ hơn là sống, ngủ triền miên
Một giấc ngủ cũng như cái chết êm đềm
Ta sẽ trải những chiếc hôn dài, không hối hận
Trên thân hình của em như đồng bóng nhẵn.
Để vùi sâu những nghẹn ngào thổn thức đã dịu êm
Không gì bằng cái nệm giường sâu thẳm của em
Miệng em là nhà ỏ của lãng quên mãnh liệt
Và dòng suối mê chảy trong những cái hôn của em nồng nhiệt
Số phận của ta, từ nay đã thành khoái lạc say sưa
Ta vâng theo như tiền oan nghiệp chướng tự ngày xưa
Ngoan ngoãn chịu cực hình, trắng trong mà mang lỗi
Càng chịu đựng say mê, càng đau đớn hơn hình tội.
Để nhận chìm tất cả oan hồn, ta sẽ bú
Những dòng vỏ doãn, nhân ngôn từ đôi vú
Xinh đẹp, trên bộ ngực căng nở của em
Cái bộ ngực chưa bao giờ chứa đựng một trái tim .
Khi em yên nghỉ, em ơi, người đẹp âm u
Dưới một nấm mồ, đá đen, cẩm thạch
Và khi tất cả phòng khuê và lầu các
Chỉ còn là một cái hô sâu ẩm thấp gió mưa.
Khi phiên đá nặng đè trên ngực em sợ hãi
Đè trên thân em, mềm mại vì nhàn hạ, vui chơi
Khiến trái tim em ngừng đập, ngừng muốn, ngừng đòi
Và hai chân em không còn chạy được đó đây thoải mái
Mồ sâu, em ơi, mồ sâu là tri kỷ của nhà thơ
Đã từng nghe ta thổ lộ mênh mông những ước mơ
Trong những đêm dài mắt không sao nhắm được
Sẽ bảo em: có ích gì hỡi cô gái giang hồ chưa chót
Nêu không biết gì những nỗi niềm người chết khóc
Và sâu bọ sẽ đục khoét da .em như hối hận trong lòng.
Mẹ của kỷ niệm, tình nhân của tình nhân
Em ơi! tất cả lạc thú của ta và bổn phận
Em sẽ nhớ những phút giây âu yếm nồng nàn
Cảnh êm ấm gia đình, những buổi chiều đằm thắm
Mẹ của kỷ niệm, tình nhân của tình nhân.
Những buổi tôi bên lò than đỏ rực
Những buổi tối ngoài hiên, trời phủ lớp sương dầy
Lòng em sao êm đềm, trái tim em sao hiền thục
Chúng ta đã nói với nhau bao nhiêu điều bất diệt say mê
Những buổi tối bên lò than đỏ rực.
Mặt trồi đẹp sao, những buổi chiều ấm áp
Không gian sâu thẳm làm sao, trái tim mãnh liệt làm saọ
Nghiêng đầu sát em, người đẹp ta say mê nhất
Anh tưỏng ngửi hương thơm dòng máu em dạt dào
Mặt trồi đẹp sao những buổi chiều ấm áp.
Đêm tối đặc dầy như là bức vách
Trong bóng đêm mắt anh tưỏng thấy mắt em
Và anh uống hơi thồ của em , ôi êm đềm, ôi thuốc độc
Và chân em nằm ngủ yên trong tay em, thân quen
Đêm tối đặc dầy như là bức vách.
Anh có tài gợi lại những phút giây êm ái
Và sống lại cả những ngày xưa, ấp ủ trong lòng em
Tìm đâu xa những vẻ đẹp của em lả lơi, uể oải
Nó ở cả trên người em rất yêu, trong trái tim em rất hiền
Anh có tài gợi lại những phút giây êm ái
Ôi! những lòi thề nguyền, những hương thơm nhữngchiếc hôn vô tận
Có sống lại được không trong đáy vực không thể dò
Như lại mọc lên, tươi trẻ hơn, những mặt trời đã lặn
Sau khi đã tắm mình dưới đáy những vực sâu
Ôi! Những lời nguyền, những hương thơm, những chiếc hôn vô tận
Trong những mồ sâu buồn thảm vô cùng
Mà sô phận đã dành cho ta ở
Mà không bao giờ có một ánh tươi hồng
Cùng với đêm tối, bà chủ cau có.
Ta như một họa sĩ mà một vị thần mỉa mai
Bắt tội phải vẽ, than ôi, vào bóng tối
Và như một nhà bếp, thèm khát chết chóc, kinh người
Ta nấu và ta án trái tim ta đỏ ối.
Đôi khi chói lọi, trải rộng và kéo dài ra
Một chiếc bóng rực rỡ và xinh xắn
Nhìn dáng điệu phương đông và mộng mơ
Khi chiếu bóng kia đã to lên hẳn
Ta nhận ra ngưòi khách đẹp của ta
Chính là nàng tối đen nhưng chói sáng.
Bệnh tật và chết chóc đã gớm ghê, phá hoại
Chỉ còn một chút tro tàn, ngọn lửa chói lọi khi xưa
Đôi mắt to của nàng,, say sưa và êm ái
Cái miệng nàng đã làm đắm đuối trái tim ta
Những cái hôn nhiệt nồng như liều thuốc hoàn sinh
Những giây phút say mê chói lòa như ánh đuốc
Còn gì đâu, hồn ta ơi! ôi ghê tỏm, hãi kinh
Một bức tranh nhạt mờ, ba nét bút chì nguệch ngoạc
Cũng như: ta chết dần, chết mòn trong im vắng
Mà thời gian, lão già độc ác, bạo tàn
Mỗi ngày quệt ngang chiếc cánh phũ phàng
Ke sát nhân tối đen của ngliệ thuật và cuộc sống
Ngươi không thể nào giữ được trong ký ức của ta
Ngươi đẹp đã đem lại cho ta vinh dự và say sưa.
TA TẶNG NÀNG NHỮNG VẦN THƠ NÀY
Ta tặng nàng những vần thơ này để nếu như
Tên ta tới được những bờ thời gian hậu thế
Và làm cho trí não con người suy nghĩ mộng mơ
Như chiếc thuyền được gió lướt nhanh trên mặt bể
Câu chuyện đời em, giông như những chuyện mơ hồ
Làm cliôi tai người đọc như chiếc đàn que gỗ
Mà một sợi dây ảo huyền và thân ái làm như
Treo dưới những vần thơ của ta, kiêu kỳ, rực rõ.
Con người đáng nguyên rủa, từ vực thẳm đến trời xanh
Không’ một ai ngoài ta ra thèm nói với
Em ơi! em mhư một chiếc bóng thoảng qua, lướt vội
Con mắt thản nhiên, bước chân nhẹ nhàng, kéo vô tình
Đám người đời ngẩn ngơ đã cho em là quả đắng
Ôi! Plio tượng mắt đen, thiên thần, trán như đồng’ rắn.
Nàng hỏi tôi: "Từ đâu đến mối buồn,kia kỳ dị
Dâng lên như nước thủy triều, trên tảng đá, đen trơ
Khi trái tim ta đã thu hoạch hết một mùa
Sống là khổ, bí mật ẩy ai cũng đều biết rõ.
Một mối buồn đơn sơ, không có gì huyền bí
Cũng như niềm vui của nàng, rực rỡ trước mắt người
Vậy đừng hỏi, đừng tìm hỡi người đẹp tò mò ơi
Dù giọng nói nàng êm, cũng cứ im đi lặng lẽ.
Hãy im đi, hỡi ngxtòi đẹp ngu si, lúc nào cũng mê mải
Miệng cười ngây thơ như trẻ. Hơn cuộc sống xưa nay
Cái chết ràng buộc chúng ta bằng vô sô những sơi dây
Huyền ảo. Hãy đê trái tim tôi say mê một điều lừa dối
Lặn ngụp trong đôi mắt đẹp của nàng như trong một
giấc mơ tiên Và dưới bóng mi nàng, ngủ một giấc ngủ lâu dài.
Nói gì chiều nay, hỡi linh hổn cô đơn
Nói gi chiều nay, trái tim xưa đã héo
Với người rất đẹp, người rất hiền, người vô cùng yêu dấu
Mà ánh mắt thần tiên đã làm cho người tươi lại tựa hoa xuân
Đem kiêu hãnh của chúng ta để vui mừng ca ngợi
Quyền lực của ngưòi, êm ái vô ngần
Da thịt tinh anh của người thơm như da thịt thiên thần
Mắt người khoác cho ta một tấm áo bào sáng chói.
Trong khoảng cô đơn, trong đêm đen tối
Ở giữa phố phường, ở giữa đám đông
Hình bóng người như bó đuốc trên không
Đôi khi nói: Ta đẹp và bảo ngươi tuyệt đối
Vì yêu ta chỉ yêu cái đẹp trên đời
Ta là Phúc thần, là Nàng Thơ, là mẹ quý của ngươi.
Chúng đi đằng trước tới, những con mắt sáng ngời
Mà một thiên thần rất tài đã làm nhự nam châm hấp dẫn
Chúng đi, nhưng người anh thần tịên, những người anh tôi
Rắc vào mắt tôi những ánh lửa kim cương sán lạn.
Cứu tôi tránh cạm bẫy và thoát con đường tội lỗi
Theo con đường cái đẹp, chúng dẫn bước chân tôi
Chúng là đầy tớ của tôi và tôi là nô lệ tôi đòi
Của chúng. Cả người tôi tuân theo bó đuốc kia chói lọi.
Ôi! những con mắt đẹp xinh, ánh sáng của ngươi thần thánh
Như những cây nến thiêng cháy giữa ban ngày. Mặt trời
Làm đỏ đi thôi, không tắt được ánh sáng kỳ dị, lạ đời
Mến thương ngợi ca cái chết. Ngươi ca giờ thức tỉnh
Ngươi vừa đi vừa hát giờ thức tỉnh của hồn tôi
Ôi! Những ngôi sao vẫn sáng, dưới ánh sáng mặt trờii.
Thiên thần đầy tươi vui, có bao giờ ngươi biết cái lo âu
Hổ thẹn, hối hận, chán chường, nức nở
Và những kinh hãi bàng hoàng những đêm ghê sợ
Đè nén trái tim như một tờ giấy nát nhàu
Thiên thần đầy tươi vui, có bao giờ người biết cái lo âu
Thiên thần đầy hiền từ, có bao giờ người biết cái căm thù
Tay nắm chặt trong đêm những giọt lệ đầy uất giận
Và khi Báo thù thổi hồi kèn kinh hồn: Rửa hận
Và như một tướng chỉ huy điều khiển cả lòng ta
Thiên thần hiền từ có bao giờ người biết cái căm thù
Thiên thần đầy sức khỏe, có bao giờ người biết cái sốt rùng mình
Lần men những bước tường cao bệnh viện âm thầm
Như những kẻ tù đày, kéo lê bước chân mệt mỏi
Tìm một ánh nắng hiếm hoi, run đôi môi nhợt xanh
Thiên thần đầy sức khỏe, có báo giờ người biết cái sốt rùng mình
Thiên thần đầy sắc đẹp có bao giờ người biết những vết nhăn
Và cái sợ tuổi già và nỗi buồn giày vò, ghê tởm
Phải nhìn thấy sự hy sinh, buồn âm thầm kinh khủng
Trong đôi mắt xưa kia, mắt ta uống khao khát yêu đương
Thiên thần đầy sắc đẹp, có bao giờ người biết những vết nhăn
Thiên thần đầy hạnh phúc vui tươi, đầy ánh sáng
Đavít trên giường hấp hối, có lẽ đã cầu van
Ban cho sức khỏe trong hương thơm kỳ diệu của người nàng
Nhưng ta chỉ cầu xin thiên thần ơi, cho ta những lời cầu nguyện
Thiên thần đầy hạnh phúc vui tươi, đầy ánh sáng.
Một lần, một lần thôi, hỡi người đẹp nhu mì, đáng mến
Nàng tựa cánh tay nàng êm mát trên cánh tay tôi
Trên tấm màn đen của hồn tôi ám
Kỷ niệm này mãi mãi không phai
Đêm đã khuya, như một chiếc huân chương rực rỡ
Trên trời cao lộng lẫy vành trăng tròn
Và đêm vắng trang nghiêm như cả một dòng sông
Trút nước xuống Pari yên ngủ .
Và như những ngôi nhà, dưới những chiếc cổng lớn
Những con mèo len lén chạy nhanh chân
Lắng nghe tiếng động, hay như những bóng người thân
Đi theo bước chúng ta chầm chậm
Bỗng nhiên giữa phút giây chan hòa tình ý
Nở trong đêm khuya, dưới ánh trăng mờ
Bỗng nhiên nàng, cây đàn âm thanh phong phú từ xưa
Chỉ quen nẩy những tiếng tơ vui vẻ
Nàng, trong sáng tươi vui như khúc nhạc đồng rộn rã
Trong buổi sớm mai rực rỡ ánh trời Nàng bỗng để bật lên, kỳ lạ, ai hoài
Một âm thanh yếu, buồn, nghiêng ngả.
Như một đứa trẻ thơ yếu đuối, kinh khủng, âm thầm, ghê tỏm
Mà cả mẹ, cha, anh, chị, xấu hổ thẹn thùng
Và đã từ lâu để khuất mắt người trông
Dấu trong một đáy mồ bí ẩn .
Thiên thần đáng thương ơi, cái âm thanh khó nghe,kỳ dị
Của nàng hát rằng: "Chẳng có cái gì chắc chắn trên đời
Và luôn luôn, dù phấn son, tô khéo, điểm tài
vẫn thấy rõ bản chất con người ích kỷ
Làm người đẹp than ôi! là một điều khó nhọc
Con người vũ nữ cuông điên, lạnh nhạt, thờ ơ
Với một nụ cười nghệ thuật, giả say sưa
Là một việc làm tầm thường, quen thuộc.
Rằng xây dựng trên trái tim là điều dại, điều ngu
Rằng tất cả: Sắc đẹp và tình yêu đêu nứt rạn
Cho đến cái ngày mà Lãng Quên, trong cái sọt lớn
Vất cả vào, đem trả lại Thiên Thu .
Tôi vẫn thường gợi lại cái vầng trăng ảo huyền
Giây phút đêm xưa, lặng yên, lả lướt
Và lời tâm sự kinh hồn, bên tai thánh thót
Trong phòng thú tội của trái tim.
Khi ánh bình minh trắng hồng hòa lẫn
Với lý tưỏng gậm mòn, ở con người trai tráng
Một điều huyền bí như một sự trả thù
Thiên thần xuất hiện trên con thú thỏa mãn, mệt nhừ
Những bầu trời trí tuệ mênh mông, xanh thẩm
Với con người thất bại, còn biết ước mơ và đau đớn
Bỗng mỏ rộng, khơi sâu, như vực thẳm choáng người
Hỡi nàng tiên nàng tiên tinh anh, trong sáng của ta ơi!
Như thế, trên những bữa tiệc tàn, cuộc truy hoan ngu xuẩn
Hình ảnh nàng thêm xinh, thêm đẹp, thêm hồng
Trước mắt ta mỏ to, vẫn bay lượn luôn luôn
Như ánh bình minh làm tôi mờ ánh nến
Hình ảnh nàng luôn luôn chiến thắng, sáng ngời
Ôi! Tâm hồn rực rỡ, bất tuyệt như mặt trời.
Đây là lúc trên mỗi một nhành rung động
Mỗi bông hoa thơm tỏa như một bình hương
Thanh hương chập chùng, quay, êm ái, du dương
Như một điệu van buồn, lả lơi, choáng váng.
Mỗi bông hoa thơm tỏa như một bình hương'
Vĩ cầm rung như một trái tim đau đớn
Như một điệu van buồn, lả lơi, choáng váng
Trời đẹp và buồn như một cảnh nhặn lương.
Vĩ cầm rung như một trái tim đau đớn
Trái tim dịu dàng, hãi đêm tối trông không
Tròi đẹp và buồn như một cảnh nhàn lương
Mặt tròi đã chìm trong màu trời đỏ đọng
Trái tim dịu dàng, hãi đêm tối trống không
Lượn hết những vết tích thời xưa lồng lộng
Mặt trời đã chìm trong màu trồi đỏ đọng
Hình ảnh em, trong ta, sáng tựa cây hương.
Có những hương thơm mạnh, chất nào cũng thấm
Cả thủy tinh cũng chẳng cản được mùi
Mỏ một chiếc hòm con,từ phương đông gửi đến
Mà chiếc khóa kêu rên rít nặng một hồi
Trong một gian nhà vắng, bỏ không, một chiếc tủ
Nồng mùi hắc thời gian, bụi bậm, tối tăm
Đôi khi ta thấy một chiếc lọ con, như sực nhớ
Như một tâm hồn sống lại, chợt về thăm .
Nghìn ý nghĩ ngủ im như những con sâu chết chóc
Trong bóng tối nặng nề, nhè nhẹ động mình
Những chiếc cánh nhô ra và bỗng nhiên bay vút
Óng ánh vàng hồng và nhuộm sắc tròi xanh.
Và đây, kỷ niệm say sưa lượn bay trong không gian xúc động
Hai mắt ta nhắm nghiền và choáng váng, bàng hoàng
Hai tay đẩy tâm hồn ta, gục thua, bước xuống
Vực thẳm tôi đen, đầy uế khí trần gian.
Vật ta ngã trên miệng vực sâu muôn thuỏ
Và như La da, nức hương thđm, xé vải liệm trên ngitời
Tìm lại cái thây ma lờ mờ trắng bệch
Của một môi tình xita, xinh đẹp, môc thêch, bi ai.
Ta cũng vậy, khi ta đã chết đi trong trí nhớ
Của loài người, trong một góc tủ ghê tởm, âm thầm
Khi người đã vứt ta như chiếc lọ con buồn bã
Tồi tàn bụi bậm, rạn nứt, thôi tha, nhầy nhụa.
Ta sẽ là chiếc quan tài của em, ôi uế khí đáng yêu, đáng quý
Đã từng thấy em mạnh, em khỏe, em đắng, em cay
Vị thuốc độc ta yêu mà những thiên thần đã chế
Ly rượu bào lòng, cái sống, cái chết của trái tim này
Trong óc tôi dạo chơi
Như trong nhà của hắn
Một con mèo đẹp, khỏe, hiền và xinh xắn
Nó kêu sẽ lắm, không nghe thành tiếng
Vì giọng nó dịu và kín đáo vô cùng
Nhưng dù tiếng nó êm đi hay cáu gắt
Am thanh vẫn giàu và sâu sắc
Cái làm cho ta mê và cái bí quyết riêng của hắn.
Cái tiêng kêu thánh thót, thấm vào lòng
Vào tận đáy hồn tôi, đen tối nhất
Như một câu thơ mênh mông, tràn ngập
Và say sưa như một chén thuốc mê.
Nó ru ngủ những đau đớn, cay đắng nhất
Và chứa đựng hết cả những say sưa
Để nói những ý, những câu dài nhất
Nó chẳng cần phải ngữ, phải từ.
Không, không có dây đàn nào ngập sâu vào trái tim ta
Vào trái tim ta -cây đàn tuyệt diệu
Và làm rung động, huy hoàng
Sợi tơ rung nhiều nhất trong lòng .
Bằng tiếng nói của ngươi, hỡi con mèo huyềnn bí
Con mèo thần tiên, con mèo lạ lùng
Mà tất cả trong người là du dương, là tế nhị
Như trong một thiên thần.
Cái bộ lông vàng và nâu
Tỏa hương dịu làm cả người ta thơm nức
Dù chỉ một lần, chỉ một lần thôi
Một buổi chiều ta ôm con mèo, ve vuốt.
Hắn là Thổ Công, là Gia Thần, thân mật
Hắn xét xử, chủ trì, gợi lên
Tất cả mọi chuyện, mọi điều trong vương quốc
Của hắn, có lẽ hắn là thánh, có lẽ hắn là tiên .
Khi đôi mắt ta
Như bị hút bỏi một miếng nam châm
Ngoan ngoãn nhìn về con mèo yêu quý
Và ta nhìn vào lòng ta, ta bỗng thấy ngạc nhiên .
Ngọn lửa của hai con ngươi xanh nhạt
Hai ngọn đèn sáng chưng, hai viên ngọc sống
Của con mèo nhìn ta, thẳng thắn, lặng yên
Em ơi! Em ơi!
Êm ái biết bao
Đên ở đây, ta sông cùng nhau
Yêu cho thỏa thích
Yêu cho đến chết
Dưới bầu tròi giống em như hệt
Những mặt trời ẩm
Những bầu trồi vẩn
Với ta có những thú say sưa
Và huyền bí như
Đôi mắt lọc lừa
Của em sắc ngời sau hàng lệ
Đấy, tất cả gọn gàng, đẹp đẽ
Sang trọng, êm đềm và thú vị
ĐỒ đạc bóng ngời
Năm tháng lau chùi
Trang trí gian phòng chúng ta ở
Những hoa lạ lùng
Hòa lẫn hương nồng
Với thoang thoảng những làn hương nhựa
Trần nhà đẹp cao
Những tấm sâu
Vẻ đẹp của phương đông rực rỡ
Nói với tâm hồn
Kín đáo vô cùng
Tiếng nói của quê hương êm nhẹ .
Đấy, tất cả gọn gàng, đẹp đẽ
Sang trọng, êm đềm và thú vị
Nhìn những dòng sông
Nhìn những cánh buồm
Vốn xưa nay khát khao biển rộng
Để thỏa ước mơ
Mà em đợi chờ
Về đây từ bốn phương xa thẳm
Những mặt trời tà
Trên đồng bao la
Phủ lên dòng sông, phủ lên thành thị
Tấm màn đỏ vàng
Cảnh vật nhẹ nhàng
Trong ánh sáng nhiệt nồng yên nghỉ
Đấy tất cả gọn gàng đẹp đẽ Sang trọng, êm đềm và thú vị
Ta có bóp chết được không, cái hối hận lâu dài, xưa cũ
Nó vẫn sống, cựa quậy, quằn quại đêm ngày
Và ăn dần ta như giòi bọ ăn dần thây ma dưới mả
Và như con sâu ăn gậm thân cây Ta có bóp chết được không cái hối hận khắt khe, nghiệt ngã.
Trong liều thuôc mê nào, trong chè nào, trong rượu nào say sưa
Ta có thể dìm chết kẻ thù xưa nguy hiểm
Phá hoại, ngốn ngấu tham lam như một ả giang hồ
Và kiên nhẫn, bền gan như con kiến
Trong liều thuốc mê nào, trong chè nào, trong rượu nào
Hãy nói lên hỡi nàng phù thủy đẹp xinh, nói lên nêu nàng biết
Cho cái tâm hồn kia đau đớn băn khoăn
Như người lính sắp cliết mà một đông người bị thương đè bẹp
Mà đoàn ngựa cliạy qua, xéo nát dưới chân
Hãy nói lên hỡi nàng phù thủy đẹp xinh, nói lên nếu nàng biết
Nói lên đi, cho người sắp chết mà chó sói đang chờ trông
Mà quạ trên troi, đang dòm, đang ngó
Cho người línli rã ròi, xem hắn có hy vọng gì không
Có một cây thập tự hay có chăng một nấm mộ
Cho người sắp chết đáng thương mà chó sói đang chờ trông.
Làm sáng được thế nào một bầu trời đen bùn lội
Làm thế nào mà xé toạc bóng đêm ra
Đêm đậc hơn là keo, không có ngày, không có tối
Không một ngôi sao. Không" ánh chớp hồn ma
Làm sáng được thế nào một bầu trời đen bùn lội
Hy vọng sáng ngời, trong khung cửa xa quán trọ
Ai đã thổi tắt đi, tắt mãi, muôn đời
Không ánh lửa, không bóng trăng, tìm làm sao chỗ ngủ
Cho những kẻ đau thương trên quãng đường sai
Quỷ ác đã thổi tắt cả lửa, cả đèn trong quán trọ .
Hỡi nàng phù thủy đáng yêu ơi! Nàng có yêu những kẻ, đọa đày địa ngục
Nói lên, nàng có biết cái tội không thể tha
Nàng có biết cái hối hận với những mũi tên thuôc độc
Mà mục tiêu là trái tim ta
I Hỡi nàng phù thủy đáng yêu ơi! Nàng có yêu những kẻ đọa đày địa ngục
Cái kliông sao sửa chữa gậm nhấm với cái răng ma quái
Tâm hồn ta, một ngôi nhà điêu tàn Và thường khi nó cũng làm y như con mối
Xông cái nhà kia từ dưới móng tường
Cái không sao cứu chữa gậm nhấm vói cái răng ma quái
Đôi khi tôi được xem, trên sân khấu một rạp hát tầm thường
Mà một dàn nhạc rộn ràng làm sôi nổi
Một nàng tiên đốt cháy lên trong một bầu trời địa ngục tối tăm
Một ánh bình minh tuyệt vời sáng chói
Đôi khi tôi được xem, trên sân khấu một rạp hát tầm thường
Một nàng tiên toàn ánh sáng, toàn vàng, toàn là lượt
Quật ngã tên quỷ Xa Tăng, to lớn, kinh hoàng
Nhưng trái tim tôi chưa bao giờ biết say sưa,hạnh phúc
Là một rạp hát tôi chờ đợi đã bao năm
Chờ đợi uổng công, nàng tiên với đôi cánh to là lượt.
Nàng là một chiều thu, trong hồng, tuyệt mỹ
Nhưng lòng ta buồn dâng lên như nước thủy triều dâng
Và để lại khi rút xuống, trên môi tôi, dư vị
Đắng cay của một phù sa mặn chát vô ngần.
Tay nàng luồn vào ngực tôi rung lên, nhưng vô ích
Nàng tìm gì? Chốn này tất cả đã tan hoang
Vuốt và nanh phụ nữ đã điên cuồng phá phách
Đừng tìm làm chi, trái tim tôi, thú dữ đã ăn .
Trái tim tôi là một lâu đài mà người làm ô uế
Họ chè chén no say, giết nhau, cấu xé
Một làn hương chơi vơi trên bộ ngực của nàng
Ôi! Sắc đẹp tai họa của tâm hồn, ngưồi muôn thế
Với đôi mắt lửa của người, sáng như đêm hội hoa đăng
Hãy thiêu nốt những mảnh tim ta mà thú dữ chưa ăn.
Lạnh lẽo âm thầm nay mai sắp tới
Chào mùa hè, những ngày sáng tươi ngắn ngủi
Ta đã nghe những tiếng động âm thầm
Củi khô rơi, xuống gạch ngoài sân.
Tất cả mùa đông lại sẽ về, trong lòng ta. Giận dữ
Ghê sợ, căm thù, gian lao, vất vả
Như mặt trời trong địa ngục băng dương
Trái tim ta chỉ là một khối đỏ giá sương.
Ta rùng mình nghe rơi từng thanh củi một
Tiếng máy chém dựng lên cũng không' buồn hơn được
Tâm hồn ta như cả ngọn tháp sắp đổ rồi
Dưới những tiếng dùi lao thúc vô hồi.
Nghe những tiếng nặng nê đêù, đều, vang động
Ta tưởng nghe tiếng quan tài ai đương đóng
Đóng cho ai. Hôm qua hè, nay đã thu rồi
Tiếng huyền bí vang rền như điệu nhạc chưa phôi.
II
Tôi yêu lắm, em ơi, yêu lắm
Đôi mắt dài xanh thẳm, sáng ngời
Nhưng hôm nay, trong lòng tôi
Chỉ có một vị ngậm ngùi, cay đắng.
Tất cả phòng khuê hay góc lửa
Tình em yêu cũng chả làm quên
Giữa vùng biển cả vô biên
Ánh trời sáng cliói rực trên sóng giồi.
Nhưng hãy cứ yêu tôi như thể
Một trái tim người mẹ dịu hiền
Dù tôi độc ác, bạc đen
Hãy như người chị, hay thêm người tình
Như một trồi thu xanh dịu mát
Thoảng qua như ánh nhạt chiêu tà.
Em ơi! Cũng chẳng lâu la
Mồ sâu giục giã, đợi chồ khát khao
Hãy cho tôi gục đầu sẽ tựa
Trên đùi em, tiếc nhớ mùa hè
Hôm qua ánh sáng tràn trề
Và say thu mnộn, nắng về vàng êm.
Thơ dâng Đức mẹ theo Kiêu Tây Ban Nha
Ta muốn dâng cho nàng, Đức mẹ, tình nhân yêu quý của ta
Một ngôi đền dưới mặt đất, trong- đáy lòng ta, đau thương, chán nản
Và đục trong trái tim ta, trong cái góc sâu vô cùng u ám.
Một cái ô ngăn nạm ngọc bích, trời xanh và nạm vàng .
Nàng sẽ đúng như một tượng nữ thần, ngây ngất,bàng hoàng
Và những cân thơ của ta, cái sàn ngũ kim lóng lánh
Rắc như sao tròi, những vần thơ trong sáng
Ta sẽ tết trên đầu nàng một cái vành khăn nữ hoàng
Hỡi Đức mẹ một thời! và với lòng ta ghen tuông
Ta sẽ may cho nàng một cái áo ngoài kỳ quặc
Tàn bạo, cứng đờ, nặng nề, lót một lần Ngờ vực
Như một cái tháp canh, nhốt vẻ đẹp của nàng
Cái áo khoác không thêu ngọc trai mà thêu nước mắt ta chảy ròng ròng
Còn chiếc áo dài bên trong nàng mặc
Là tất cả lòng ta thèm thuồng, bừng bừng khao khát
Như sóng lượn chập chùng, khi ngụp xuống, lúc dâng lên
Trên ngọn đồi cao đu đưa, dưới thung sâu nghỉ yên
Và trùm lên tất cả người nàng, vừa hồng', vừa trắng
Một chiếc hôn mênh mông. Với tất cả lòng kính cẩn
Của ta, ta sẽ đóng cho nàng một đôi hài
Sa tanh đẹp xinh, cho chân nàng xéo, nàng giầy
Một đôi hài bó chân nàng vừa khít
Như một chiếc khuôn trung thành để giữ in dấu vết
Và nếu với tất cả nghệ thuật tâm tình, nồng nhiệt của ta
Ta không thể lấy vành trăng bạc đẽo cho nàng một bức thềm hoa
Ta sẽ để con rắn nó cắn xé là đêm ngày gan ruột
Dưới gót chân nàng để nàng xéo giày, nàng trêu chọc
Con quái vật lòng đẩy cảm thù và bọt dãi tanh hôi
Hỡi nữ hoàng chiến thắng và luôn luôn cứu vớt con người
Nàng sẽ thấy tư tưỏng của ta xếp hàng như nến thắp
Trên bàn thờ nữ hoàng của những nàng trinh tiết
Dọi lên trần xanh, những ánh sao lóng lánh huy hoàng
Và nhìn nàng với nliững con mắt lửa chói chang
Vì tất cả trong người ta là Tình yêu, là Hạnh Phức
Tất cả sẽ thành xạ, thành hương, thành trầm thơm nức
Bốc lên mây, đỉnh non tuyết phủ trắng ngần
Như những làn hơi, lòng tạ đầy giông bão tôi tăm .
Và cuối cùng để nàng làm tròn vai trò Đức Mẹ
Và để hòa lẫn Tình Yêu với Dã Man, quái quỷ
Ôi! Say sưa hắc ám, vởi bảy tội lớn của loài người
Ta sẽ đánh bảy con dao, nhọn hoắt, sáng ngời
Như một tên đao pliủ lòng đầy hối hận
Và như một thuật nhân, ném dao tài, lãnh đạm
Lấy mối tình sâu nhất trong lòng nàng, làm đích ta nhằm
Ta sẽ cắm những mũi dao kia trong trái tim nàng
Trong trái tim nàng chan hòa, trong trái tim nàng thổn thức.
Dù đôi mắt của nàng trông dữ tợn
Và cho nàng một vẻ lạ lùng
Không phải là của một thiên thần
Nàng phù tliủy, mắt đẹp xinh, say đắm.
Ta yên nàng hỡi người đẹp vô tư
Ôi! Mối tìnli của ta ghê gớm
Như là một giáo đồ say mê tin tưỏng
Thờ phụng một thần tượng ngày xưa .
Cả hương thơm của rừng sâu, sa mạc
Thơm nồng trong mái tóc cứng của nàng
Đầu nàng có nliững dáng điệu lạ lùng
Của những' điền u huyền và bí mật.
Trên da thịt nàng, liương thơm phảng phất
Như xung quanh một chiếc bình hương
Nàng làm người mê say như một buổi chiều nhẹ nhàng
Hỡi nàng tiên tối tăm và nồng nhiệt.
Những bà đội, bùa mê, mạnh nhạy
Chẳng thấm vào đâu với cái lả lướt của nàng
Nàng biết bí quyết kỳ diệu vô cùng
Của mơn trớn làm người chết rồi sống lại.
''Hai vế đùi nàng mê mẩn say sưa
Bộ ngực nàng' và lưng Dàng uyển chuyển
Và nàng làm say mê gối đệm
Với những dáng điệu mộng mơ lả lướt.
Có những lúc, để làm clịu đi một chút
Tình yêu của nàng, cuồng dại, lạ lùng
Nàng nghiêm trang vừa cắn lại vừa hôn
Với cả lòng chân thành và nồng nhiệt.
Nàng xé lòng ta, hỡi ngưòi đẹp tóc nâu
Với một nụ cười chê nhạo
Rồi lại đặt trên trái tim ta yêu dấu
Cặp mắt nàng êm như bóng nguyệt đêm thâu
Dưới những chiếc gót giày, sa tanh
Dưới những bàn chân nàng đẹp như tơ lụa
Ta để tất cả niềm vui mừng hớn hở
Cả thiên tài, cả số mệnh, cả tâm tình
Cả lòng ta đau khổ mà nàng đã vỗ về cứu chữa
Nàng ơi! Nàng là ánh sáng và máu tươi
Là nắng ấm nổ bùng cả một góc trời
Giữa tâm hồn ta,một Xi bê ri tối đen ,giá lạnh
Ta hãy hình dung Di an. Với nịt duyên dáng, gọn gàng
Sục sạo rừng sâu, lùng tìm bờ bụi
Tóc bay, ngực căng trước gió, say sưa tiếng vang
Đẹp đẽ, hiên ngang, thách tất cả những chàng phi ngựa giỏi
Bạn đả thấy nàng" Tê roa nhơ, say sưa tàn sát
Kích động tiến công, một lũ người chân không
Mắt nảy lửa, má đỏ bừng, rõ ràng là nhân vật
Gươm cầm tay, hiên ngang lên những thang gác hoàng cung
Xi xi na thế đấy.Những nàng chiến sĩ dịu dàng
Lòng lại vừa thương người, vừa hiển sát
Tuy say sưa khói lửa, trống kèn, lòng dũng cảm của nàng
Trước những kẻ van xin biết khoan hồng tha thứ
Mà trái tim nàng mà tình yêu tàn phá
Đối với ác thật đáng nên thương vẫn là một bình lệ chứa chan
Hãy bảo anh, A gát em ơi, trái tim em có đôi khi bay bổng
Xa, xa, cái biển âm u của thành phố hôi tanh
Đến một biển khác mênh mông, hào quang lồng lộng
Trong vắt, xanh tươi, sâu thẳm tựa tiết trinh
Hãy bảo anil, A gát, em ơi, trái tim em có đôi khi bay bổng.
Biển cả, biển cả mênh mông, an ủi những ngày nhọc mệt
Quỷ thần nào đã dành cho biển cả với những tiếng sóng dồn
Hòa với điệu nhạc hùng những trận gió mênh mông gào thét
Cái sứ mệnh cao cả nhân từ của người mẹ ru con
Biển cả biển cả mênh mông an ủi những ngày nhọc mệt.
Hãy. mang ta đi xe ơi, hãy đưa ta đi thuyền ạ
Xa, rất xa, bùn ở đây là nước mắt chúng ta
A gát em ơi, có phải chăng đôi khi trái tim em buồn bã
Bảo em rằng: hãy đi xa, xa hôi hận, tội lỗi, xót xa.
Hãy mang ta đi xe ơi, hãy đưa ta đi thuyền ạ
Đã xa lắm rồi, ngày xưa, những thiên đường thơm ngát
Mà vui sướng và tình yêu tràn ngập cả bầu trời
Mà những điều ta yêu quả đáng là cho ta yêu thật
Trong khoái lạc hoàn toàn trái tim sung sướng đắm trôi
Đã xa lắm rồi ngày xưa những thiên đường thơm ngát.
Những thiên đường xanh tươi, những tình yêu thơ dại
Đuổi nhau, ca hát, những cái hôn nồng với những bó hoa
Những tiếng vĩ cầm, sau ngọn đồi, run rẩy
Cốc rượu dưới lùm cây, những buổi chiều tà
Những thiên đường xanh tươi những tình yêu thơ dại
Thiên đường ngây thơ, thoảng' qua bao nhiêu lạc thú
Hẳn đã xa rồi, xa lắm, như Ấn Độ với Trung hoa
Có gọi được về kliông, với ngậm ngùi, tưỏng nhớ
Và làm sống lại được không vói giọng bạc suối ca
Thiên đường ngây thơ thoảng qua bao nhiêu lạc thú.
Đêm nay mặt trăng mơ màng, dáng trễ nải hơn
Như một người đẹp, trên chồng gối mềm nằm tựa
Với một bàn tay nhẹ nhàng, lơ đãng sẽ mơn man
Những đường êm đôi vú trước khi nàng ngủ .
Trên lưng những đám mây như sa tanh mềm, đỏ
Uể oải, rã rồi, nàng klioan khoái say sưa
Và tầm mắt nhìn xa những bức tranh trắng xóa
Từ chân trời bôc lên như những đám hoa .
Đôi khi lả lướt mơ màng, ả hằng trên mặt đất
Để một giọt lệ từ mắt nàng kín đáo nhẹ rơi
Một nhà thơ kính cẩn, ghét giấc ngủ của con người
Đưa bàn tay hứng giọt lệ mờ xanh nhạt
Óng ánh năm màu như một hòn ngọc thạch
Và dấu kín trong trái tim xa con mắtt mặt trời.
Những tình nhân say mê, những nhà bác học khắc khổ
Thường cùng yêu trong mùa chín cuộc đời
Những con mèo mạnh và hiền, kiêu hãnh trong nhà
Cũng như họ co ro, như họ ở yên một chỗ .
Bạn của khoa học và của lạc thú
Chúng đi tìm của đêm tối, cái yên lặng và hãi hùng
Âm cung có thể cho chúng ta những ngựa thần âm phủ
Nếu chúng chịu uốn niềm tự hào sống nô lệ khom lưng.
Khi nghĩ ngợi chúng có những dáng điệu oai nghiêm,cao quý
Của những con nhân sư nằm dài trong khoảng mênh mông vắng vẻ
Như đang ngủ yên tron một giấc mộng ngàn năm
Lưng chúng óng ánh những hào quang kỳ dị
Và những vẩy nhỏ vàng như những hạt cát mịn màng
Long lanh mơ hồ trong đôi con ngươi huyền bí
Dưới những lùm cây không đèn che chở
Những con cú đậu thành hàng
Như những vị thần xa lạ
Dọi đôi mắt đỏ ngầu tư lự, mơ màng.
Không động đậy, chúng cứ đứng yên như thế
Cho đến cái giờ phảng phất u buồn
Khi đẩy lùi mặt trời đã xế
Đêm tối tiến lên bao phủ không gian.
Dáng’ điệu chúng bảo người hiền rằng
Phải biết trong cõi đời này sợ và xa lánh
Cái huyên náo và cái di chuyển
Kẻ nào say mê mộ bóng người qua đáng
Một hình tội, luôn luôn phải chịu đựng
Vì đã muốn đổi thay chỗ đứng.
Tôi là cái điếu của một tác giả
Người ta có thể khi nhìn
Cái mặt abiaxiniên hay eaphơrin
Của tôi, đoán là chủ tôi hút dữ.
Khi chủ tôi lòng đầy đau khổ
Anh lại càng nhả khói gớm ghê
Như mái bếp nhà đang đốt lửa
Làm cơm cho ngưòi cày ruộng trỏ về
Tôi quấn quít và ru đưa hồn anh
Trong cái màng lưới chuyển động và xanh
Bay lên từ miệng anh đầy lửa nóng
Và tôi rót liều thuốc mạnh cho anh uống
Làm say sita hồn anh, làm dịu lành
Những mệt nhọc tinh thần của anh
Nhạc đôi khi mang ta đi, như sóng bể
Tới ngôi sao mờ của ta
Dưới bầu trời u ám hay trong thinh không xanh nhẹ
Buồm ta mở rộng đi ra
Phổi nỏ phồng và ngực phưỡn lên trước gió
Như một tấm vải rộng căng
Ta vượt lên trên những ngọn sóng dữ
Mà đêm tối che bưng
Trong long ta rung động tất cả những say sưa
Của một con thuyền đau đớn
Gió thuận, bão giông, bập bênh, đảo lộn
Trên vực thẳm mênh mông đưa đẩy lòng ta
Đôi khi lại như tấm gứơng phẳng lặng
Hình ảnh lòng ta, chán chường,buồn nản.
Trong một mảnh đất nhầy, đầy sên ốc
Ta muôn tự tay đào một cái hô sâu
Để có thể rải cái bộ xương già cỗi đã từ lâu
Và ngủ yên trong lãng quên như cá kình trong nước.
Ta ghét những mả, những mồ, những tờ di chúc
Chẳng muốn van xin một giọt nước mắt giời đi
Ta muốn mời những con quạ, khi ta còn sống, còn tươi
Đến rỉa những ngón, những đầu, cái thân ta nhơ nhuốc
Giòi bọ ơi! Những ông bạn đen ngòm không tai,không mắt
Hãy đón chờ một người chêt vui vẻ, tự do
Hỡi những tay hiền triết ăn chơi, con đẻ của thối tha rữa nát.
Hãy đục, hãy khoan, không hối hận, tất cả thân ta
Tàn tạ và bảo ta, có thêm hình tội nào ác nghiệt
Cho cái xác già không hồn này, xác chết của những người đã chết.
Oán thù là cái thùng của những nàng Đa-na-it xanh xao
Rửa hận cuồng điên, hai cánh tay đỏ ngầu và gân guốc
Đã đổ không biết bao nhiêu trong cái vực đêm tôi thẳm sâu
Những thùng đầy nước mắt và máu đào người chết.
Quỷ ác khoét những lỗ vô hình trong đáy vực
Mà cả ngàn đời mồ hôi, cô gắng tuột trôi
Dù có làm sông lại những kẻ đã chết rồi
Để hành hạ nữa những nạn nhân kia cũng vô ích.
Thù oán như anh chàng nghiện rượu, trong quán hàng
Càng nốc bao nhiêu lại càng thêm thèm khát
Thèm khát mọc ra như con rắn bảy đầu đầm Léc.
Những người nghiện may, có thể phải đầu hàng
Còn số phận của oán thù thì thật là khốn kiếp
Chẳng bao giờ có thể lăn quay, say tít dưới gầm bàn.
Cay đắng và êm đềm trong những đêm đông
Khi lắng nghe bên ngọn lửa bốc khói phập phồng
Những kỷ niệm xa xưa, từ từ trỏ lại
Trong những hồi chuông hát ca trong sương mù đêm tối.
Sung sướng thay cái chuông mà họng to, cứng rắn
Tuy tuổi đã già vẫn lanh lẹn khỏe như thường
Ném trung thành những thanh âm kính cẩn
Như một người lính già đứng gác dưới lều căng.
Nhưng ta, hồn ta rạn nứt rồi và khi buồn bực,chán chường
Hổn ta muôn để những lời ca dội vang đêm lạnh rét
Thì than ôi! cái giọng yếu ớt kia lại thường thường.
Như tiếng rên la của người lính bị thương
Bên hồ máu, bỏ quên, dưới những thây người đã chết
Và cũng đang chết dần, yên lặng trong những cố gắng mênh mông.
Ta có nhiều kỷ niệm hơn như đả già ngàn tuổi
Một cái tủ to ngán Kéo đầy những giấy tờ
Thơ, thú tính, kiện cáo, tình ca
Cuốn trong những biên lai những mớ tóc dài, êm nặng
Cùng không dấu bàng mắt ta nhiều điều bí ẩn
Đây ỉà một kim tự tháp, một cái mả mênh mông
Chôn nhiều người chết hơn là cái hố chúng sinh
Ta là một cái nghĩa trang mà mặt trăng ghê tởm
Có những con sâu dài, lết lê như những niềm hối hận
Đục khoét đêm ngày những người chết ta xót thương
Ta là một cái tủ phấn cũ, đầy hoa hương
Đã nhạt, đầy những tư trang kiểu xưa cổ lỗ
Những bức tranh buồn, những Bu-sê, nhạt mờ, ủ rũ
Còn giữ lại mùi xưa một lọ hương đà mở nút rồi.
Chẳng có gì lê thê như những ngày dài
Khập khễnh trong những năm sương tuyết
Dưới báu trời nặng, chán chường, conđẻ của thờ ơ lạnh nhạt
Trải rộn mênh mômh, bất tuyệt tựa thiên thu
Tài năng, Ôi vật chất sống, người chủ còn như
Một khối đá, với bao quanh một niềm kinh ngạc
Mệt mỏi nằm dài, giữa trời sương sa mac
Con nhân sư già mà nhân loại lơ đãng bỏ quên
Trên bản địa đồ và chỉ khi chiểu tà, đêm tôi dâng lên
Giọng hung dữ mới vang rền trong đêm vắng.
Khi trời thấp nặng nè đè xuống như chiếc vung
Úp chặt lấy tầm hồn rèn la, chán chường, giằn vặt
Và bao phù mênh mông cả bầu trời mặt đất
Rớt xuống cõi trần một anh ngày đen hơnn đêm tối u buồn
Khi cả trái đấtt biểu thàuh một nhà giam ẩm ướt
Mà hy vọng như một con dơi chặp choạng bay quàng
Hai cánh rụt rè và vấp cánh cùng tường
Đầu húc mạnh những bức trần gỗ mục .
Khi mưa trải, những dòng nước dài vô tận
Như muốn vẽ liình những song sắt nhà tù
Khi cả một đàn nhện xấu xa, yên lặng như tờ
Vào tận đáy óc ta, giăng những màn kinh khủng.
Những quả chuông bỗng vang lên, nhảy múa, điên cuồng
Ném lên trời, một hồi dài, thét la, ghê rợn
Như những vong hồn lang thang không quê quán
Rên xiết đêm ngày, mãi mãi không ngừng .
Và những xe tang dài, không trống, không kèn
Trong lòng ta bước lê thê, chậm chạp. Hy vọng
Tan tành kêu khóc và lo âu, bạo tàn, khiến cưỡng
Trên sọ tôi nghiêng gục, dựng thẳng chiếu cờ đen.
Rừng sâu ơi! tôi hãi người như những nhà thơ lớn,âm u
Người kêu gào, như những cây đàn thiêng, trong lòng chúng tôi, đọa đày cơ cực.
Những nhà tầng muôn đời, đầy những tiếng' rên rì từ xưa
Âm vang những tiếng vọng của những lời nguyện cầu từ đáy vực.
Ta ghét người! Hỡi Đại Dương, bão táp, sóng gió,chập chùng
Của người, ta thấy cây trong lòng ta - Cái tiếng cười cay đắng
Của con người thất bại, đầy nguyền rủa và thổn thức trong lòng
Ta cũng nghe thấy trong tiếng cười của người mênh mông ghê rợn.
Đêm tối ơi! Ta yêu người biêt mấy nếu không có những vì sao
Mà ánh sáng chỉ nói lên những điều ta biêt rồi đã thấy
Vì ta chỉ tìm cái trống rỗng, cái trơ trụi, cái đêm sâu.
Nhưng đêm tối cũng vẫn là những tấm vải
Mà hình ảnh trăm ngàn người ta yêu và đã chết từ lâu
Với những ánh mặt quen, từ trong mắt là hiện tại.
Hỡi tâm hồn buồn bã, xưa kia say mê tranh chấp
Mà gót chân của hy vọng, kinh chính đã quen
Nay cũng chán ngươi rồi. Hãy nằm xuống, lặng yên
Đừng xấu hổ, con ngựa già, mỗi bước đi một vấp.
Hãy nhẫn nhục lòng ơi, ngủ yên giấc ngủ say thú vật.
Con người thất bại rã rời, lão già trèo sấu
Vói anh, tình yêu cũng hết vị, tranli chấp cũng chán rồi
Thôi hết hẳn, những tiếng nhạc đồng vui, những thở dài cây sáo
Khoái lạc tới đừng quyên rủ làm chi một tâm hồn đen tối giỗi đời
Mùa xuân đáng yêun đã nhạt hết hương' rồi.
Và thời gian chôn vùi ta, từng giờ từng- phút
Như tuyết phủ một con người lạnh cong, chân tay
Từ trên trời cao ta nhìn mênh mông trái đất
Mà chẳng buồn tìm một mái lều nhỏ ở đây
Núi lơ ơi! Có cuồn ta đi theo theo những tảng đá trôi như thác
Kẻ đem nhiệt tình làm cho người tươi sáng
Kẻ gửi vào ngươi tất cả đau buồn
Cái bảo người này: "Tóc tang u ám”
Lại bảo ngitời kia: "Sức sống huy hoàng"
Hec mal không quen ơi! người đến giúp đỡ ta
Nhưng vẫn luôn luôn làm ta kinh sợ
Người đã làm cho ta giỏi như Mi-đa
Nhà ảo hóa đáng' buồn thương hơn cả.
Nhờ người, ta hóa vàng ra sắt
Và thiên đường thành địa ngục
Trong tấm vải liệm mây vằn
Ta tìm thấy xác chết một người thân
Và trên bờ trời, ta đựng
Những cai nhà mồ to lớn.
Từ trời kia, kỳ dị và thê thảm
Bão táp, phong ba, như đời người
Những ý nghĩ gì trong lòng người đã đên
Trả lời đi, hỡi gả ăn chơi!
Khao khát không bao giờ thỏa mãn
Cái đen tối và cái mơ hồ
Ta không như Ô vít, rên la, ta thán
Khi thiên đường La mã phải ròi xa.
Hỡi bầu trời nát tan như bãi biển
Người là tấm gương lòng kiêu hãnh của ta
Những đám mây mênh mông, ảm đạm
Là những xe tang đưa mộng ảo, ước mơ
Của ta, và những ánh sáng trong mây ẩn liiện
Là bóng dáng của địa ngục lòng ta ưa.
Tặng J.G.F
Ta sẽ đánh nàng, không giận dữ
Không căm thù như một tên đao phủ
Đập vào tảng đá như Mô-i Để
làm cho từ đôi mi
Của nàng chảy ra nguồn nước
Đau thương chan hòa sa mạc
Của lòng ta. Khao khát hy vọng đầy tràn
Sẽ bơi trên sóng lệ mặn của nàng
Như một con thuyền buồm căng đi xa
Và trong trái tim ta mà lệ nàng làm say sưa
Những tiếng thổn thức của nàng ta say đắm
Sẽ vang dội như một hồi trông trận
Ta chẳng phải chăng là một tiếng đàn lạc điệu
Trong bản hợp sướng thần tiên kỳ diệu
Với cái tính ham mê chế giễu mỉa mai
Nó giày vò và cắn xé lòng ta suốt đời
Nó ở trong tiếng nói của ta, mụ già quàng quạc
Nó lậ tất cả máu ta, cái liều đen thuốc độc
Ta là tấm gương bi thảm vô cùng
Mà mụ nặc nô vẫn ngắm, vẫn trông.
Ta vừa là vết thương, vừa là dao sắc
Vừa là má giơ, vừa là cái tát
Vừa là bánh xe, vừa là tay chân
Vừa là đao phủ, vừa là tội nhân.
Ta là con ma, ta hút máu ta
Một kẻ mà loài người ruồng bỏ, lánh xa
Phải chuốc cái tội cứ nhe răng cười mãi mãi
Và không còn biết mỉm cười êm ái.
Một ý niệm, một dáng hình, một con, người bay đi
Từ trời cao xanh ngắt và đã ngã
Xuống một dòng sông âm phủ, lầy bùn, đen nặng như chì
Không có một con mắt trời nào đến cả
Một thiên thần, lữ khách, không biết lo
Và bị cái kinh khủng, gớm ghê, quyến rũ
Như một người bơi lội, cựa quậy, nhấp nhô
Dưới đáy một cơn ác mộng, gớm ghê, kinh sợ
Và phải chông lại, ôi kinh khủng tôi đen
Một dòng nước ngược gớm ghê, kinh hãi
Vừa đi, vừa hát như những người điên
Và quay ngoắt gót chân trong bóng tôi
Một người khốn khổ, bị mê hoặc
Trong những lần mò, tìm kiêm vẩn vơ
Để thoát khỏi một nơi đầy rắn rết
Tìm hoài ánh sáng, chìa khóa để ra.
Một tội nhân không' có đèn, có đuốc
Bên cạnh một vực thẳm xông lên mùi
Của một đáy vực vô tận và ẩm ướt
Bước xuống những cầu thang không tay tựa choáng người
Có những con quái vật nhầy nhụa
Nằm cạnh với những cặp mắt sáng lân tinh
Làm cho đêm tối lại càng thêm tối nữa
Chỉ nhìn thấy chúng trong bóng tối hãi kinh
Một con tàu mắc kẹt trên Bắc cực
Như nằm trong một cái bẫy thủy tinh
Không biết qua cái lọ nào tàn khốc
Tàu đã rơi vào cái ngục vô hình
Bức tranh hoàn toàn, biểu tượng sâu xa
Của một sô phận không phương thay đổi
Khiến ta phải tin rằng con quỷ ác
Làm cái gì cũng giỏi xưa nay
II
Đêm đối diện trong suôt và u uất
Nào bằng trái tim soi vào trái tim
Giếng sâu chân lý, tối tăm và trong vắt
Một ánh sao buồn, động đáy giếng đen
Một ánh đèn to, mỉa mai, địa ngục
Bó đuốc nhiệm màu của xa tăng
An cư và vinh quang duy nhất –
Ý thức trong "Đau thương tàn ác".
Đồng hồ thần ảm đạm, kinh sợ, thản nhiên
Ngón tay luôn đe doạ và bảo ta: Hãy nhớ
Những đau khổ ghê người sẽ đâm vào trái tim
Như vào một cái đích, trái tim người đầy lo sợ .
Khoái lạc như khói mây sẽ tan biến phía chân trời
Như một nàng tiên trong hậu trường rạp hát
Mỗi phút nuốt trôi đi một mảnh thú vui
Mà số phận dành cho mỗi người đến khi nhắm mắt
Giây đồng hồ, ba nghìn sáu trăm lần một giờ
Thủ thỉ bên tai: "Hãy nhớ" nhanh như cái chớp
Như tiếng dế, tiếng câu ngày nay bảo: Ta là ngày xưa
Và ta đã hút cả đời người với cái vòi ta nhơ nhuốc
Rememben! Hăy nhớ! Anh chàng phóng tay ơi! Relomen
Cổ họng thép của ta, tiêng nói nào cũng nói được
Mỗi phút giây là quặng quý, hỡi con người phất phơ
Mà là không được viết đè nếu vàng ta chưa lọc
Hãy biết rằng: Thời gian là một con bạc rất tham
Không gian lận mà ván nào cũng được luật tự nhiên vốn sẳn
Hãy nhớ! đêm càng sâu! hãy nhớ! ngày đã tàn
Vực thẳm luôn luôn thèm khát. Đồng hô dần cạn
Chẳng mấy chốc sẽ điểm giờ may rủi thần thông
Mà đạo đức oai nghiêm, người vợ ngươi hãy còn trinh bạch
Và hối hận nữa, (ôi cái quán trọ cuối cùng)
Tất cả sẽ bảo ngươi: chết đi muộn quá rồi. Lão già hèn nhát.
*****
Để viết những bài thơ thiên nhiên trong lành
Tôi muôn nằm ngủ bên trời như những nhà chiêm tinh
Bên cạnh những gác chuông tôi sẽ nghe mơ mộng
Những bạn ngợi ca huy hoàng vang theo gió lộng
Cầm tựa bàn tay, từ cái gác xép trên cao
Tôi sẽ nhìn các xưởng thợ liát ca nói chuyện rì rào
Những ông kliói, những gác chuông, cột buồm của thành phố
Và những tròi rộng làm ta mơ chuyện thiên thu vạn kỷ
Êm ái sao, khi nhìn thấy qua màn sương
Ngôi sao mọc trên tròi, san cửa sổ, ngọn đèn khêu trong phòng
Những dòng sông tham chảy lên trời cao ngất
Và mặt trăng rót ảo huyền mờ nhạt
Tôi sẽ thấy những mùa xuân, mùa hạ, mùa thu
Và khi mùa đông về với một màu sương tuyết mịt mù
Tôi sẽ đóng kín cả cửa lớn cửa con, cửa sổ
Để xây dựng trong đêm những lâu đài rực rỡ
Tôi sẽ mơ tới những chân trời xanh
Những vườn hoa, những tia nước phun long lanh
Như rên rỉ khóc trong những bồn cẩm thạch
Những chiếc hôn nồng và sớm chiều chim hót
Và tất cả cái ngây thơ của một mối tình mơ
Báo động dưới đường như giông tô tràn qua
Thét gào ngoài cửa kính không làm tôi ngẩng cổ
Rồi những trang sách tôi đang xem, đang viết dỏ
Và tôi sẽ đắm chìm trong cái khoái lạc vô song
Làm cho cả mùa xuân nở lại trong lòng
Làm trái tim tôi trở thành một mặt trời và tư tưỏng
Nhiệt nồng của tôi tỏa quanh mình hơi nóng.
Dọc khu ngoại thành xưa, dính vào những lều rách nát
Những cánh cửa chớp buông, bình phong của những đêm trụv lạc
Khi mặt trời lên, cay nghiệt, dọi ánh nắng sáng lòa
Vào thành thị và nông thôn, trên đồng'lúa và mái nhà
Tôi lững thững một mình, luyện cái món gươm kỳ quặc
Đánh hơi tìm vần thơ ở chỗ này chỗ khác
Vấp vắo những từ như vấp gạch đá, lô nhô
Rồi khi gặp những vần thơ từ lâu vẫn ước mơ .
Người cha nuôi của mọi vật. Kẻ thù của xanh xao, ốm yếu
Đánh thức trên cánh đồng, những hoa hồng như vần điệu
Làm tan bay những lo âu trên bầu tròi xanh trong
Làm mật ngọt đầy óc người và đầy những tổ ong
Làm những ông già mang nạng cũng thành tươi trẻ
Vui và hiền như cô gái thơ thùy mị
Bắt mùa màng phải mau lớn, chín nhanh
Trong trái tim bất diệt, hoa lá mãi tươi xanh
Như một nhà thơ, khi vào mỗi nhà mỗi phố
Mặt trời làm cho những cái hèn hạ nhất cũng vinh quang rực rỡ
Và không quên hầu, yên lặng, không hậu ủng tiền hô
Vào các bệnh viện, vào các lâu đài như một ông vua
Tặng Victor Hugo
I
Ăng đrô mác, hôm nay ta nhớ
Đến nàng. Dòng sông nhỏ Ximôi
Tấm gương đau đớn sáng ngời
Tấm lòng quả phụ tuyệt vòi xót thương
Dòng sông nhỏ đầy tràn nước mắt
Bỗng tự nhiên gợi nhắc trí ta
Ca-ru-xen bữa đi qua
Pa-ri phô cũ bây giờ còn đâu
Thành phô" đổi thay mau chóng quá
Đổi thay nhanh hơn cả bóng người
Khu này nhớ lại mắt tôi
Chỉ thấy một đông ngược xuôi ván lều
Những trụ cột cheo leo xây dở
Nước, cỏ, rêu, gỗ đá, ngổn ngang
Long lanh trong các cửa hàng
Những đồ tạp hóa lố lăng phơi bày
Chuồng nuôi thú ỏ đây ngày trước
Một sớm mai, giữa lúc nhân dân
Cần lao thức dậy đi làm
Bánh xe lục lộ chuyển vang phố phường
Con thiên nga xổ lồng cọ xát
Bàn chân to, trên mặt hè khô
Và trên mặt đất nhấp nhô
Lê bộ lông trắng trên bờ rãnh con
Lòng rãnh con chẳng còn hột nước
Con thiên nga há hốc mỏ khô .
Tắm đôi cánh trắng điên rồ
Trong đông cát bụi, nhớ hồ nước xưa
Kêu to: Mưa bao giờ mưa đổ
Sấm tròi đâu? dễ nổ hay chưa
Tôi trông rõ con thiên nga
Tượng trưng kỳ dị như là tiền oan.
Như Ô-vit kêu than tha thiết
Lên tròi xanh ác nghiệt mỉa mai
Cố vươn quằn quại cổ dài
Cái đầu khao khát trách trời chẳng thương
II
Pa ri dỗi, nỗi buồn vô cớ
Trong lòng tôi vẫn cứ trơ trơ
Lâu đài đồ sộ của nhà
Phố này, xóm nợ, hàng qua ảo huyền
Chỉ ký ức vững bền hơn đá .
Trước điện lu mắt chả thấy gì
Ngoài hình ảnh cũ xưa kia
Con thiên nga lớn, lết lê điên cuồng
Như người lìa quê hương đầy ải
Ngẩn ngơ mà vĩ đại vô cùng
Luôn luôn mang ở trong lòng
Giấc mơ năm tháng không ngừng xót thương
Ta nghĩ đến nàng Ăng đơ rô mác
Vợ đau thương một bậc đê vương
Sa tăng Pi ruýt hiên ngang
Tấm thân vàng ngọc nhục nhằn xiết bao
Nấrn mồ không âu sầu tê tái
Quả phụ vua phải lấy chồng hèn.
Tôi thương cô gái da đen
Gày còm, ôm yêu đứng trên vũng bùn
Sau lũy sương dày nhìn ngơ ngẩn
Tìm bóng dừa xa vắng từ lâu
Quê nhà rực rỡ Phi Ghâu
Rồi tôi nghĩ đến mối sầu những ai
Đá mất đi, mất rồi, mất hẳn
Cái suốt đời sẽ chẳng thấy đâu
Những người uống lệ, ăn sầu
Em bé côi cút héo rầu như hoa .
Trong rừng sâu lòng ta náu ẩn
Kỷ niệm xưa bỗng vẳng tiếng loa
Nghĩ thương trên hải đảo xa
Những chàng thủy thủ tầu nhà bỏ quên
Thương những ai đua chen thất bại
Thương những người khổ ải từ đây
Còn bao người nữa nào hay
Mỗi người mang một đắng cay trong lòng.
Tặng Victor Hugo
Thành pliô đông nghịt người, thành phô đầy mộng mơ
Ma bóng ma giữa ban ngày, níu chân người qua
lại Bí mật chảy kliắp nơi như nliựa sống chan hòa
Trong những mạch hẹp của người không lồ vĩ đại.
Một buổi sáng khi trong phố xá buổn rầu
Những ngôi nhà mà sương mù làm thêm cao nữa
Trông giống như hai bờ một con sông nước dâng cao
Và - cảnh trí với tâm hồn diễn viên tương tự -
Sương mù vàng bẩn, tràn ngập cả không gian
Căng thẳng thần kinli như một chàng hảo hán
Tranh luận vối hổn tôi dà mệt mỏi cháu chường
Tôi đi trên đường ngoại ô, sau tiếng xe bò chuyển vận.
Bỗng nhiên xuất hiện một ông láo già
Quần áo rách ô vàng như bầu trời âm ướt
Có thể làm lòng thương của những kẻ lại qua
Nếu đôi mắt lào không có cái nhìn gớm ghê độc ác .
Người ta tưởng đôi con ngươi của lảo, hờn căm
Lão đã tẩm với oán thù, uất hận
Mắt lão nhìn làm sương lạnh thêm giá băng
Chòm râu lão trông như mũi gươm - giục dã bội phản.
Lão không còng mà người gãy gập - đồng hương
Với ống chân lão làm một cái hình vuông góc
Thêm cái gậy của lão là đủ cho ta hình dung
Cái dáng điệu vụng về, bước cao bước thấp.
Của một con thú quê hay một người do thái ba chân
Trong tuyết, trong bùn, lão bước đi ngập ngụa
Như những chiếc giày rách kia, nghiến nát những thân
Người đã cliêt, kliông dửng dưng mà căm thù vũ trụ
Một lão nữa theo sau, như bóng với hình
Râu, mặt, gậy, lưng, đủ không gì khác tất
Cùng một địa ngục trỏ về, hai lão bách tuế song sinh
Cùng bước như nhau đến một nơi nào bí mật.
Một âm mưu bỉ ổi nào đang nhằm ám hại ta
Một sự tình cờ độc ác nào muốn bắt ta phải nhục
Ta đếm tất cả bảy lần, mỗi phút lại hiện ra
Ông lão già ghê rợn, nhân lên bảy lượt.
Ai đó muốn cười ta, cười nỗi lo ngại của ta
Mà không thấy trong lòng một cảm tình anh em chan chứa
Phải hiểu thêm rằng, dù tiều tụy xác xơ
Bảy con quái vật ây có cái vẻ thiêng liêng muôn thuở.
Ta có thể nào nhìn lão già thứ tám hiện hình
Mà không chết được chăng? Ôi mỉa mai, nghiệp chướng
Bóng bình ghê rợn, cha và con của chính mình
Phượng hoàng kinh khủng, từ đông tro chết rồi lại sống.
Nhưng ta vội quay lưng, trốn bầy quỷ, bầy ma
Bực dọc vô cùng như một người say rượu
Nhìn một hoa hậu. Ta vội vã trỏ về nhà
Đóng chặt cửa hãi kinh, mệt nhừ, ốm yếu .
Phát sốt hoang mang vì bí mật lạ kỳ
Lý trí ta muôn nắm vững lái con thuyền, không được
Giông tố tung hoành, ngăn cản con thuyền đi
Theo bàn tay ta lái và hồn ta quay cuồng, quay cuồng đảo ngược
Như con thuyền nát, trên mặt biển khơi kinh khủng không bờ.
I
Trong ngõ phố quanh co các đô thành cổ kính
Mà tất cả dù ghê tởm cũng hóa say sưa
Để lòng nghe những thói quen nghiệp chướng
Tôi rình mò theo dõi những bà lão già nua .
Những thân hình tàn tạ ấy, xưa đã là thiếu phụ
E pô nin, La i xơ... nay tiều tụy, lom khom
Hãy yêu họ vì dưới những manh quần rách tã
Những lần áo mỏng' manh, vẫn là những tâm hồn.
Lết lê trong những cơn bão táp, lạnh lùng, tàn bạo
Khập khiễng, nẩy người, khi những chiếc xe buýt chạy qua
Tay nắm chặt bên mình như một di vật xưa quý báu
Một cái túi con, thêu hình đố với thêu hoa.
Chân thấp chân cao lò cò như những con rối
Mệt mỏi, lêt lê như những con thú bị thương
Không muốn múa mà cứ phải nhảy hoài, ôi hình tội
Như có con quỷ ác nào giật những dây chuông.
Tàn tạ thế nhưng mà sao đôi mắt
Vẫn sắc, vẫn sâu, xoắn như chiếc dùi khoan
Sáng như hô nước trong đêm đen u uất
Đẹp như mắt - thơ ngây em gái nhỏ ngỡ ngàng.
Bạn có để ý chăng, những chiếc quan tài bên lão
Cũng chỉ bé như của những thiếu nhi
Thần chết tinh ranh, trong những’ chiếc quan tài giống nhaụ kia muốn đến
Một biểu tượngsay mê, đặc biệt, dị kỳ .
Và mỗi khi thoáng thấy, một bóng ma yếu ớt
Qua đường phô Pa ri, nhộn nhịp, như kiến đông người
Tôi mường tượng như bóng người kia lả lướt
Đang lừ lừ đi trở lại một chiếc nôi.
Rực cháy phải là tôi đang tìm để giải
Một bài toán hình và tính thử để xem
Người thợ quan tài mấy lần phải đổi
Kích, thước chiếc hòm cho những xác nhỏ hom hem.
Những con mắt như giếng khơi đầy muôn dòng lệ
Những nồi nung long lanh ájih kim khí đã nguội rồi
Những đôi mắt u huyền có trăm ngàn thi vị
Chỉ những ai đã từng uống đau khổ, từ trong nôi.
II
Phơ rat ca ti, lầu xưa, những nàng trinh nữ
Khát khao tình yêu, những nàng ca kỹ, than ôi
Chi người nhắc vỏ chết rồi biết tên, biết họ
Vườn Tivôli xưa, những sắc đẹp lả lơi.
Tất cả tôi đều say mê, nhưng trong những thần linh,gày yếu ấy
Có những con người nếm đau khổ ngọt như đường
Và đã mượn đôi cánli dài vĩ đại
Của hy sinh để bay tới thiên đường
Người thì vì Tổ Quôc quê hương chịu cực
Người thì vì chồng mang nặng đau thương
Ngưòi thì vì con lòng đau như cắt
Mỗi một người nước mắt chảy thành sông.
III
Tôi đã đi theo gót, bao nhiêu bà già còm cõi ấy
Có một bà trong những buổi chiều tà
Khi ánh dương hồng biến chân trời thành vết thương dài máu chảy
Đến ngồi một mình trên chiếc ghế vườn hoa .
Lắng tai nghe một dàn nhạc đồng sang sảng
Nơi những nhạc binh dội ngập các công viên
Trong những buổi chiều vàng mà lòng thêm khoái sảng
Rót vào lòng người thành thị chút dũng cảm cương kiên
Bà già này đường bệ, hiên ngang , lưng còn thẳng
Ngồi lắng nghe từng tiếng nhạc bản hùng ca.
Đôi mắt có lúc sáng ngời như đôi mắt phượng
Vầng trán đẹp như trán cẩm thạch để mang hoa.
Cứ thế đi trên đường, nhẫn nhục không than không thở
Qua những đô thành đông đúc, huyên náo, hỗn mang
Những lòng mẹ máu trào, những ca nhi, tiết phụ
Mà ngày xưa tên tuổi tiếng đồn vang.
Những nàng đã một thời nổi danh tài sắc
Nhưng bây giò, chẳng ai biết, chẳng ai hay
Một lão say nhè đi qua, ghẹo một lời thô tục
Một thằng nhãi con theo chân chế giễu mỉa mai.
Nuốt tủi ngậm hồn, chán chường cuộc sống
Các bà đi hổ thẹn, lách men tường
Chẳng ai hỏi, chẳng ai chào, ôi sô phận
Lạ lùng, tàn tạ như từ lâu trọn kiếp đoạn trường .
Nhưng mà tôi, tôi vẫn dõi theo, xót thương, cảm động
Từ đằng xa, mắt dính mỗi bước ngưồi đi
Như một người cha, theo bước con chập chững
Tôi một mình vui thầm những lạc thú huyền bí, dị kỳ .
Tôi thấy cả những tình duyên xưa, thơ ngày,chói lọi
Tôi sống cả những mối tình âm thầm hay như hoa nở thắm tươi
Trái tim tôi nhân lên, say sưa những điều lầm lỗi
Tâm hồn tôi rực sáng những đức hạnh của người.
Ôi! Điêu tàn, một hội, một thuyền với ta, cốt nhục
Mỗi buổi chiều tôi lại long trọng tạm biệt các người
Ngày mai, nàng sẽ đến đâu, hỡi những nàng Evơ già tám chục
Quằn quại đau thương trong nanh vuốt chúa trời.
Hãy ngắm họ xem, hồn ta ơi, thật là kinh khủng
Chẳng khác chi những hình nhân dơ dáng biết bao
Ghê gớm lạ lùnể như người đi trong sương
Đôi tròng mắt tôi đen không biết dõi về đâu.
Những cặp mắt mà ánh sáng thiêng liêng đã tắt
Như mải nhìn đàng xa vẫn luôn ngẩng lên cao
Không bao giò thấy họ cúi nghiêng xuống đất
Cái đầu nặng chĩu, mơ mộng, buồn rầu.
Như thế, họ đi qua cái đêm dài cùng cực
Người anh. em cùa yên lặng muôn đời. Thành phô ơi !
Trong khi xung quanh ta, người hát, người rông, người cười
Say mê khoái lạc đến bạo tàn độc ác
Hãy nhìn xem, ta cũng lết lê, nhưng còn ngơ ngẩn gấp mười
Và ta hỏi: những người mù kia họ nhìn chi trên trời?
Phố sá Ồn ào, xung quanh thét gào ầm ĩ
Một nàng thiếu phụ đại tang, vẻ buồn nghiêm nghị ,
Đi qua. Dáng người mảnh dẻ sang trọng, yêu kiều
Tay đưa lại, đưa đi, hất mép áo viền thêu.
Bước đi đường bệ, nhẹ nhàng, đôi chân nàng tuyệt mỹ
Tôi say mê ngây dại như một anh chàng kỳ dị
Uống trong đôi mắt nàng trời ảm đạm giông tố sắp nổ ra
Cái êm ái mê hồn và cái khoái lạc giết ngưòi ta.
Một tia chớp rồi đêm đen. sắc đẹp thoảng qua giây lát
Mà bỗng nhiên làm ta sống lại bằng khóe mắt
Có gặp nàng nữa hay không, hay phải đợi kiếp sau .
Ở tận nơi nào, xa lắm, chậm rồi, hay chẳng gặp nữa đâu
Ta chẳng biết chỗ nàng đi, nàng chẳng hay nơi ta tới
Ôi! người đep mà có thể ta đã yêu,như người cũng thấy.
I
Trong những bộ tranh giải phẫu bày
Trên những- bến sông bụi bậm ấy
Mà những quyển sách cũ nằm đây
Như một cái xác ướp cổ đại
Những tranh mà ý nghĩ thâm trầm
Với tài hoa của người nghệ sĩ
Tuy chủ đề buồn thảm vô cùng
Vẫn tô điểm cái gì đẹp đẽ.
Người ta thấy, càng làm cho buồn hơn
Những điều huyền bí và kinh khủng
Những cái chân da lột, trơ xương
Cuốc đất như những người làm ruộng
II
Trên mảnh đất mà ngươi đang cày
Tá điền nhẫn nhục và chết chóc
Với cả sức mạnh bộ xương gày
Và những bắp thịt đã bị róc .
Các ngươi sẽ thu hoạch cái gì
Khổ xác chết rồi còn dựng dậy
Lúa gặt được ngươi sẽ đem đi
Nộp vào kho địa chủ nào đấy .
Hay hình ảnh kinh khủng rõ ràng
Một số mệnh gớm ghê, nghiêm khắc
Các ngươi cố ý chứng minh chăng
Nằm dưới mồ cũng không yên được.
Rằng hư vô cũng phản bội ta thôi
Tất cả, cái chết cũng lừa dối
Và mãi mãi, muôn kiêp, muôn đời
Than ôi! chúng ta cũng vẫn phải
Ở một xứ sỏ lạ, xa xôi
Đào bới một mảnh đất cằn cỗi
Hàng ngày dấn mạnh một chiếc mai
Dưới bàn chân rớm máu và trơ trụi
Đây buổi chiều xinh, bạn của quân cuồng bạo
Buổi chiều đến như một tên đồng lõa, rón rén bước đi
Từ từ buông như khép cửa một phòng khuê
Và kẻ lưu manh, vội vã biến thành con thú dữ .
ôi! Buổi chiều, buổi chiều đáng yêu đối với tất cả
Những ai đôi cánh tay, có thể không nói sai
Bảo: "Hôm nay chúng ta đã làm việc". Buổi chiểu làm. vơi
Trong lòng người những nỗi đau buồn độc địa
An ủi nlià bác học, vầng trán nặng vì nghĩ suy
Và ngưòi lao động gẫy lưng, về nghỉ xác trên giường
Khi trong không gian những con quỉ bất lương
Thức dậy nặng nề như những nhà tài phứ
Vừa bay, vừa va vào mái hiên cửa sổ
Dưới ánh những ngọn đèn gió đập tơi bời
Các ổ mãi dâm bừng sáng khắp mọi nơi
Như một tổ kiên khổng lồ, khắp hang cùng, ngõ hẻm
Luồn lách qua những con đưòng bí hiểm
Như quân thù đang thực hiện một mưu to
Nó lúc nhúc giữa thành phô bùn nhơ
Và như con sâu, hút hết trong lòng người máu lưòi,sức lực
Cái bếp lửa đang réo lên, chỗ này chỗ khác
Các rạp hát thét la, các dàn nhạc reo hò
Và quanh những chiếc bàn, bài bạc say sưa
Gái đĩ, bạc lậu, cờ gian, một đồng, một côt
Và trộm cắp luôn canh không lúc nào ngơi, nào ngớt
Cùng sắp sửa làm ăn, cậy cửa, khoét hòm
Để sắm áo cho tình nhân và phè phỡn mấy hôm .
Hồn ta ơi! hãy lắng yên trong giờ phút nghiêm trang,tư lự
Bịt tai đi để không nghe tiếng gào, tiếng rú
Giờ phút này những người bệnh hoạn thêm đau
Đêm tối đã chịt cổ họ rồi, họ đang đi xuống hố sâu
Củạ sô" mệnh chung trong bệnh viện
Những tiếng rên la của họ vang ầm. Có người bệnh
Sẽ không bao giờ trỏ vê' bên ngọn lửa thân yêu
Ăn bát xúp thơm, bên người thân thiết buổi chiều .
Và bao nhiêu người khác nữa, có lẽ chưa bao giờ được hưởng
Cái hạnh phúc gia đình và chưa bao giờ đã sống.
Trong những ghế bành sâu, bạc phếch, những cô gáigià nhí nhảnh
Mặt xanh xao, lông mày vẽ, mắt quyến rũ, làm duyên
Giả điệu, giả trò, rung lên những vành tai mảnh
Để rơi một tiếng nhạc long lanh, hoa đá, lẫn hoa thơm.
Xung quanh những chiếc thảm xanh, những bộ mặtkhông cười
Những cặp môi nhợt nhạt, những hàm răng móm
Và những ngón tay nóng bừng một cơn sốt ghê người
Sục những túi rỗng và sờ ngực phập phồng xúc động.
Những trần nhà đen bẩn, những đèn treo tối mò
Và những cây đèn lớn trên tường dọi tỏ
Những vầng trán âm u, của những nhà thơ
Nổi tiếng, đến đây mang mồ hôi lẫn máu đào ra đổ.
Đấy bức tranh tối đen mà trong một giấc mơ
Tôi nhìn thấy hiện ra, dưới con mắt tôi linh hoạt
Và tôi thấy cả tôi trong một góc cái liang âm u
Chống khuỷu lạnh lùng, yên lặng và thèm khát
Thèm khát những con bạc kia cái đắm đuôi say mê
Những cô gái già cái vui cười ghê rợn
Và tất cả, ngay trước mắt tôi, hớn hỏ, gã nọ với ả kia
Đem các danh dự lâu đời của cái sắc đẹp kia ra bán .
Và trái tim tôi hãi hùng thấy minh thèm muốn
Những con người say sưa, chạy xuông miệng vực há to
Say uống máu của mình, sợ chết hơn đau đớn
Và thà sa xuống địa ngục hơn đi vào cõi hư vô
Tặng Erunl Chresloílu
Tự hào như một người sống, tầm vóc hiên ngang
Với đôi bao tay, chiếc khăn nhỏ và bó hoa rất lớn
Nàng có cái vẻ lả lơi và cái chiều ngạo mạn
Của một cô ả đỏm dáng, gầy với điệu bộ lạ lùng.
Có ai thấy trong một đêm khiêu vũ, một dáng người mảnh hơn
Chiếc áo dài rộng thênh thang, chiếc áo bào vua chúa
Đổ lốp bốp xuống tận ngón chân nhọn hoắt, có
Một chiếc giầy núm bông, xinh như một đóa hoa.
Trên hai cái xương vai, hai tầng lựa xếp như là
Hai dòng suối lả lướt chảy trên sườn núi đá
Hai hàng rào ngăn những bàn tay lơi lả
Tò mò nhìn những vẻ đẹp nàng muốn dấu không phô,
Đôi mắt sâu đầy trống rỗng và đêm tối âm u
Và cái sọ của nàng chít một vành hoa rất khéo
Trên những khớp xương cổ gày, lắc lư, mềm dẻo
Ôi! kỳ diệu của hư vô, tô điểm điên rồ.
Có những kẻ tình nhân chỉ mê thịt, mê da
Khinh rẻ gọi ưàng là một bức tranh biếm họa
Chẳng hiểu chi cái duyên dáng lạ lùng, không tên, của
Bộ xương người nàng ơi, mà ta thích say mê .
Hay là nàng muốn, với cái mặt nhăn nhó, gớm ghê
Đến phá rối cuộc vui của con người đang mê mải
Hay một thèm muốn thôi thúc nào còn xót lại
Đẩy bộ xương khao khát kia vào đêm ma túy,truy hoan.
Trong tiếng nhạc vĩ cầm, trong ánh nến sáng trưng
Hay nàng muốn xua tan cơn ác mộng mỉa mai quái gở
Và nàng muốn mượn dòng suôi say sưa dào dạt đổ
Làm mát được phần nào, cái địa ngục cháy trong tim.
Giếng sâu không bao giờ cạn, đầy ngu độn và tối tăm
Bình cất muôn đời của đau thương muôn thuở
Qua những chiếc sưòn cong của nàng, ta còn thấy rõ
Con rắn hổ mang lượn đi lượn lại trong lòng.
Mà thật ra, ta e rằng tất cả cái duyên dáng, đảm đang
Của nàng không đem lại cho nàng một thành công xứng đáng
Những trái tim tầm thường kia, có hiểu chi nhạo báng
Cái đẹp kinh hồn chỉ người cứng bóng vía say mê .
Vực thẳm của mắt nàng, đầy ý nghĩa gớm ghê
Tỏa choáng váng xung quanh và những làng chơi thận trọng
Chẳng thể nhìn mà không buồn nôn, lợm giọng
Ba mươi hai chiếc răng nàng từ muôn thuở như cười
Thế mà ai đã chẳng ôm trong lòng một bộ xương người
Và đã chả phè phờn no nê những đổ thôi đáy mả
Thoa phấn sức hương, điểm trang1 cũng chẳng làm gì được cả
Kẻ nào bĩu môi ghê tốm là cho mình đẹp mình giòn.
Có gái nhảy mũi sâu, ả giang hồ sắc đẹp mê hồn
Hãy bảo những chàng trai kia, ra vẻ ghê, vẻ tởm
Hỡi những chàng công tử, dù tài mấy thoa son bôi phấn
Các ngươi đều sặc mùi xác chết, ôi những bộ xương tẩm hương.
Tài từ cuối mùa, hỡi những Phan lang
Xác chết quét sơn, những chàng Tông ngọc đầu bạc
Cuộc khiêu vũ ma quái kia, chuyển rung trời đất
Sẽ xô đẩy các người đến những trời bể lạ lùng.
Từ bờ lạnh sông Xen đến cát bỏng sông Hằng
Cái đàn người nhảy múa say sưa mà không thấy
Trong một lỗ hổng trên trần cái kèn của thiên thần chờ đấy
Miệng loa to kinh khủng như mũi súng loa đèn.
Ở khắp nơi, dưới ánh mặt tròi thần chết vẫn ngợi khen
Nhân loại lố lăng, ưỡn ẹo, điên rổ nhảy múa
Và thường khi cũng như ngưòi, tẩm hương, phức xạ
Pha cái mai mỉa của mình với cái ngu xuẩn của người.
TÔI VẪN KHÔNG QUÊN BÊN CẠNH THÀNH PHỐ
Tôi vẫn không quên bên cạnh thành phố
Cái nhà màu trắng nhỏ nhưng mà êm ả
Nàng Pô mon thạch cao và nàng Vê nuýt cổ xưa
Dấu những chân tay trần trong một lùm cây nhỏ xác xơ
Và mặt tròi buổi chiều, rực rỡ và chan hòa ánh sáng
Đằng sau mảnh kính làm vỡ tan tia nắng
Như một con mắt lớn mỏ rộng trên bầu tròi tò mò
Ngắm những bữa cơm chiều dài và yên lặng như tờ
Trải rộng những ánh dịu êm như ánh nến
Trên những tấm màn Xéc và chiếc khăn bàn thanh đạm.
Người ỏ gái có tâm hồn cao cả mà em vẫn ghen
Đang yên giấc ngàn thu dưới nấm cỏ xanh êm
Hôm nay đáng lẽ chúng ta phải mang một bó hoa viếng mộ
Những người chết rồi thương ôi! Còn nhiều đau khổ
Khi tháng giá ngày đông, người thợ xén cây già
Hiu hắt gió buồn vờn quanli nắp mộ đá hoa
Chắc người chết cũng thấy người sông chúng ta bội bạc
Ngủ ngon lành trong nệm chăn ấm áp
Còn họ thì đầu nặng trĩu những giấc mơ buồn
Không bạn chung giường, không ai kể chuyện hàm ơn
Lạnh buôt xương già, sâu bọ đêm ngày đục khoét
Cảm thấy trên mình rỉ từng giọt tuyết
Và ngày tháng trôi qua, không’ bạn hữu họ hàng
Thay những vành hoa kéo rũ trên nấm mồ hoang.
Khi thanh cùi khô reo ca trong đêm vắng
Nếu tôi thấy người về, ngồi trong phố êm yên lặng
Hay một đêm tháng chạp, xanh thầm lạnh lùng
Tôi thấy người về ngồi ở góc phòng
Từ tấm gương ngàn thu trở về nghiêm nghị
Ap ủ trong đôi mắt hiền người mẹ
Đứa trẻ ngày xưa nay đã lớn khôn
Tôi biết nói gì đây với một linh hồn
Khi dòng lệ tuôn rơi, từ đôi mắt người trông rỗng.
Cái phong cảnh lạ lùng, huyền ảo ấy
Mà người trần chưa bao giồ được thấy
Sớm này bình ảnh mồ mờ, vắng xa
Còn làm cho lòng tôi say sưa .
Giấc mơ đẩy những điều kỳ ảo
Vì một sỏ thích ngẫu nhiên độc đáo
Tôi đã gạt ra ngoài các cảnh trong mơ
Tất cả cây cối, trang trí không đều hòa.
Họa sĩ tự hào vì tài năng lỗi lạc
Trong cái cảnh mơ kia tôi thưỏng thức
Cái vẻ đẹp ệm đềm mà rực rỡ say sưa
Của bạc, vàng, cẩm thạch với nước chan hòa.
Những chiếc cầu thang những cửa tò vò từng hàng, từng dẫy
Một cái lâu đài mênh mông vĩ đại
Đầy những bể nước và những thác từ trên cao
Đổ xuống mặt váng mờ hay hòa lẫn màu nâu .
Những dòng nước dài, nấng' nề trút xuống
Như những tấm màu thủy tinh, lơ lửng
Chói lòa như treo ngang những bức tường
Xây bằng những kim loại rỡ ràng .
Không có những hàng cây mà những hàng cột dựng
Xung quanh những hồ ao yên lặng
Mà những nàng tiên khổng lồ, đẹp đẽ của thủy cung
Như những mỹ nhân nhìn xuống soi gương.
Những dải nước xanh tuôn ra dào dạt
Giữa những đôi bờ, màu hồng’ tươi hay xanh nhạt
Trên bàng triệu, hàng triệu dặm dài
Cho đến tận cuối, tận cùng vũ trụ xa xôi.
Những hòn ngọc quý chưa ai trông thấy
Những đợt sóng thần tiên nổi dậy
Những tấm gương mênh mông, chói ánh hào quang
Say mê những cảnh tuyệt vời, phản chiếu tron gương.
Yên lặng, thiên nhiên, giữa cảnh vật
Những dòng sông Hằng trôi lên đỉnh trời cao ngất
Đổ tất cả những báu vật rỡ ràng
Yào những vực thẳm đầy kim cương.
Kiến trúc sư những cảnh thần tiên tôi mơ tưởng
Tôi bắt, tùy theo ý tôi muốn
Cả một đại dương ngoan ngoãn chảy qua
Một cái đường hầm đầy ngọc quý, đá hoa.
Với tất cả, cả màu đen nữa
Cũng được chuốt được trau sáng ngồi, rực rỡ
Và nước đẹp, đóng khung cái quang vinh
Của nước trong những ánh hào quang kết tinh.
Không một ngôi sao, không một chút ánh sáng
Của mặt tròi, dù dưới chân trời đã lặn
Để chiêu sáng vào những cảnh kỳ ảo, thần tiên
Chỉ có ánh sáng tỏa ra từ một ngọn lửa rừng.
Của cảnh vật. Và trên những kỳ quan chuyển động ấy
Bạơtrùm, ôi diều mới lạ gớm ghê, kỳ quái
Chẳng cho tai mà chỉ riêng cho mắt say sưa
Một cái yên lặng mênh mông, yên lặng thiên thu.
II
Khi mỏ đôi mắt còn tràn đầy ánh lửa
Tôi lại thấy cái túp lều tồi tàn, ghê sợ
Và lại thấy như đâm sâu vào lòng
Cái mũi nhọn sắc của lo âu ngày thường
Chiếc đồng hồ với những giọng bi thảm, âm u
Dõng dạc, phũ phàng, điểm đung đưa
Và cả bầu trời rót bóng đêm kinh khủng
Trên cuộc đời buồn rầu, chết cóng .
Kèn buổi sớm vang lên trong trại binh thức giấc
Và gió ban mai thổi trên những ngọn đèn sắp tắt
Đấy là giờ mà những giấc mộng tối đen
Dằn vặt trên giường những gã thanh niên
Như một con mắt máu đỏ ngầu, phập phồng, rung động
Ngọn đèn khuya lửa đỏ, nổi trên ánh sớm
Và linh hồn quằn quại dưới xác thịt nặng nề
Cũng như ngọn đèn trong nắng sớm đỏ hoe
Như một khuôn mặt đau thương chan hòa nước mắt
Mà những làn gió nhẹ ban mai chùi khô sạch
Không gian rùng mình vì những cái đang thoáng qua
Người đàn ông viết đã mỏi, người đàn bà yêu cũng đã mệt nhừ.
Những mái bếp đó đây, bắt đầu bôc khói
Những cô gái chơi, mắt quầng, mệt mỏi
Há hốc miệng to, ngỉi một giấc đần ngu
Những mụ xác xơ, người giá lạnh, gày gò
Thổi cho đỏ khi than và thổi cho ngón tay đỡ buốt
Đây là lúc trong cơ hàn cắt ruột
Những sản phụ trên giường cữ quặn đau thêm
Như một tiếng thổn thức dài, màu bọt sùi lên
Tiếng gà gảy xa xa, sẽ không gian sương phủ
Cả một biển mây mù trùm lên nhà cửa
Những bệnh nhân hấp hối trong các viện tê bần
Trong những tiếng nấc rung người, thỏ hơi thở cuối cùng
Bọn trác táng về nhà, sau một đêm mệt mỏi.
Bình minh rung rung, trong chiếc áo choàng hồng,xanh mờ
Chậm chậm tiến lên, trên dòng sông Xen, vắng im
Và Pa ri, trong bóng mờ, rực đôi mắt, vùng lên
Như một ông thợ già quơ tay nắm kìm, nắm búa.
*****
Một buổi chiều hồn rượu hát ca trong vỏ chai
Người ơi! hỡi con người xấu sô thân yêu, ta hát
Cho người nghe, trong cái nhà tù thủy tinh và sáp thắm tươi
Khúc hát đầy ánh sáng và đầy tình anh em chân thật.
Ta biết, người ơi! phải mất bao nhiêu trên ngọn đồi rực lửa
Công sức con người, mồ hôi và nắng cháy chói chang
Để sinh ra ta và cho ta một tâm hồn rực rỡ
Nhưng ta sẽ không xấu đâu và cũng chang vô ơn.
Vì ta sung sướng vô cùng khi được rơi vào
Cổ họng người lao động cần cù, vất vả
Cái lồng ngực nhiệt nồng của người là cái mồ êm ái,ước ao
Mà ta ưa nhiều hơn cái cái hầm lạnh giá,
Người có nghe thấy những điệp khúc ngày chủ nhật vui sướng
Và hy vọng rì rào trong ngực ta phập phồng
Chống khuỷu trên bàn và cánh tay áo xắn
Người sẽ ngợi ca ta và ngưòi sẽ hài lòng.
Ta sẽ làm cho mắt vợ người lại ngời sáng tinh anh, mê say hạnh phúc
Cho con của ngươi ốm lại khoẻ mạnh , tươi hồng
Và cho chàng lực sĩ non nớt kia của cuộc đời nặng nhọc
Thứ dầu xoa cho bắp thịt cứng, săn hơn .
Ta sẽ rơi vào lòng người, ta, hương hoa thần tiên thảo mộc
Cái hạt quý mà người gieo hạt thiên thu đã gieo
Để cho từ mối tình của chúng ta, thơ ca sẽ mọc
Và vươn thẳng lên chúa tròi, như một đóa hoa hiếm yêu kiều.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét