Homme libre, toujours tu chériras la mer! La mer est ton miroir, tu contemples ton âme Dans le déroulement infini de sa lame Et ton esprit n'est pas un gouffre moins amer.
Tu te plais a plonger au sein de ton image; Tu l'embrasses des yeux et des bras, et ton coeur Se distrait quelquefois de sa propre rumeur Au bruit de cette plainte indomptable et sauvage.
Vous êtes tous les deux ténébreux et discrets; Homme, nul n'a sondé le fond de tes abîmes; O mer, nul ne connaît tes richesses intimes, Tant vous êtes jaloux de garder vos secrets!
Et cependant voilà des siècles innombrables Que vous vous combattez sans pitié ni remords, Tellement vous aimez le carnage et la mort, O lutteurs éternels, O frères implacables! | Hỡi con người tự do, luôn luôn thân thiết biển Biển là gương để ngươi ngắm hồn mình Trên trang sóng trải vào xa thẳm Tâm linh người cũng cay đắng mù tăm
Người mê say ngụp trong chính bóng mình Mắt say đắm và tay luôn ve vuốt Lòng dịu êm khi người nghe biển hát Tiếng than van, bướng bỉnh, bạo tàn
Người và biển đều tối tăm bí ẩn Không ai hay được đáy thẳm lòng người Không ai biết những kho tàng dạ biển Hai phía thi nhau cửa đóng then cài
Nhưng mà sao bao thế kỷ trôi qua Người và biển vẫn giao tranh không dứt Thích tàn bạo và say mê chết chóc Cuộc tử sinh huynh đệ đời đời |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét