C'est le moment crépusculaire. J'admire, assis sous un portail, Ce reste de jour dont s'éclaire La dernière heure du travail. Dans les terres, de nuit baignées, Je contemple, ému, les haillons D'un vieillard qui jette à poignées La moisson future aux sillons. Sa haute silhouette noire Domine les profonds labours. On sent à quel point il doit croire A la fuite utile des jours. Il marche dans la plaine immense, Va, vient, lance la graine au loin, Rouvre sa main, et recommence, Et je médite, obscur témoin, Pendant que, déployant ses voiles, L'ombre, où se mêle une rumeur, Semble élargir jusqu'aux étoiles Le geste auguste du semeur. | Hoàng hôn đang xuống đó Tựa cửa, ta ngắm trông Ngày tàn còn soi tỏ Giờ cuối buổi làm đồng Bóng đêm đầm mặt ruộng Tơi tả áo quần giây Cụ già vung nắm giống Mùa sau xuống luống cày Dáng người cao đen sẫm Vời vợi trên đồng sâu Hẳn lòng người tin lắm Tháng ngày kia đến đâu Người bước, đồng mênh mông Tới lui, tung hạt giống Nắm mở bàn tay ông Ta lặng nhìn, mơ mộng Trong màn đêm lan rộng Nghe lẫn tiếng rì rào Cánh tay người gieo giống Như vươn tới trời sao |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét