Bénédiction Lorsque, par un décret des puissances suprêmes, Le Poète apparaît en ce monde ennuyé, Sa mère épouvantée et pleine de blasphèmes Crispe ses poings vers Dieu, qui la prend en pitié: -- "Ah! que n'ai je mis bas tout un noeud de vipères, Plutôt que de nourrir cette dérision! Maudite soit la nuit aux plaisirs éphémères Où mon ventre a conçu mon expiation! Puisque tu m'as choisie entre toutes les femmes Pour être le dégoût de mon triste mari, Et que je ne puis pas rejeter dans les flammes, Comme un billet d'amour, ce monstre rabougri, Je ferai rejaillir ta haine qui m'accable Sur l'instrument maudit de tes méchancetés, Et je tordrai si bien cet arbre misérable, Qu'il ne pourra pousser ses boutons empestés!" Elle ravale ainsi l'écume de sa haine, Et, ne comprenant pas les desseins éternels, Elle-même prépare au fond de la Géhenne Les bûchers consacrés aux crimes maternels. Pourtant, sous la tutelle invisible d'un Ange, L'Enfant déshérité s'enivre de soleil Et dans tout ce qu'il boit et dans tout ce qu'il mange Retrouve l'ambroisie et le nectar vermeil. II joue avec le vent, cause avec le nuage, Et s'enivre en chantant du chemin de la croix; Et l'Esprit qui le suit dans son pèlerinage Pleure de le voir gai comme un oiseau des bois. Tous ceux qu'il veut aimer l'observent avec crainte, Ou bien, s'enhardissant de sa tranquillité, Cherchent à qui saura lui tirer une plainte, Et font sur lui l'essai de leur férocité. Dans le pain et le vin destinés à sa bouche Ils mêlent de la cendre avec d'impurs crachats; Avec hypocrisie ils jettent ce qu'il touche, Et s'accusent d'avoir mis leurs pieds dans ses pas. Sa femme va criant sur les places publiques: "Puisqu'il me trouve assez belle pour m'adorer, Je ferai le métier des idoles antiques, Et comme elles je veux me faire redorer; Et je me soûlerai de nard, d'encens, de myrrhe, De génuflexions, de viandes et de vins, Pour savoir si je puis dans un coeur qui m'admire Usurper en riant les hommages divins! Et, quand je m'ennuierai de ces farces impies, Je poserai sur lui ma frêle et forte main; Et mes ongles, pareils aux ongles des harpies, Sauront jusqu'à son coeur se frayer un chemin. Comme un tout jeune oiseau qui tremble et qui palpite, J'arracherai ce coeur tout rouge de son sein, Et, pour rassasier ma bête favorite Je le lui jetterai par terre avec dédain!" Vers le Ciel, où son oeil voit un trône splendide, Le Poète serein lève ses bras pieux Et les vastes éclairs de son esprit lucide Lui dérobent l'aspect des peuples furieux: -"Soyez béni, mon Dieu, qui donnez la souffrance Comme un divin remède à nos impuretés Et comme la meilleure et la plus pure essence Qui prépare les forts aux saintes voluptés! Je sais que vous gardez une place au Poète Dans les rangs bienheureux des saintes Légions, Et que vous l'invitez à l'éternelle fête Des Trônes, des Vertus, des Dominations. Je sais que la douleur est la noblesse unique Où ne mordront jamais la terre et les enfers, Et qu'il faut pour tresser ma couronne mystique Imposer tous les temps et tous les univers. Mais les bijoux perdus de l'antique Palmyre, Les métaux inconnus, les perles de la mer, Par votre main montés, ne pourraient pas suffire A ce beau diadème éblouissant et clair; Car il ne sera fait que de pure lumière, Puisée au foyer saint des rayons primitifs, Et dont les yeux mortels, dans leur splendeur entière, Ne sont que des miroirs obscurcis et plaintifs!" | Phúc trời (Người dịch: Vũ Đình Liên) Khi Thượng Đế quyền lực tối cao ban lệnh Cho Nhà Thơ xuất hiện trên trái đất chán chường Mẹ nhà thơ, kinh tởm, nguyền rủa dậy mồm Nắm chặt tay, vạch trời, căm giận, làm trời thương xót Mụ kêu: Thà ta đẻ ra một đàn rắn độc Còn hơn nuôi cái của dơ này Ta nguyền rủa cái đêm ngắn ngủi, mê say Mà bụng ta đã mang cái thai oan nghiệt Nếu Trời đã, trời kia, vô cùng ác nghiệt Chọn tay ta trong tất cả mọi đàn bà Cho chồng ta trao cái của cằn cỗi thối tha Mà ta không thể vứt vào trong đống lửa Như một lá thư tình, ta sẽ trút tất cả Căm thù đè nặng lòng ta, trên đầu kẻ mà bàn tay Độc ác của người đã dùng để bắt ta chịu đắng cay Ta sẽ bẻ queo, bẻ gãy cái cây khốn nạn Cho những chồi độc kia không thể nào xuất hiện Nuốt bọt dãi căm thù, không hiểu được ý trời Mụ tự tay chất cao cái đống củi thiêu người Mà địa ngục dành cho những người mẹ bạo tan, độc ác Nhưng có một thiên thần chở che, bí mật Đứa trẻ đoạ đày, say sưa, mê mải ánh trời Và trong mỗi thức ăn thức uống của đời Đều thấy lại những hương hoa thần thánh Đùa với gió, chuyện với mây, nhí nhảnh Và say sưa ca hát trên đường thập tự đau thương Thiên thần đi theo, khóc khi thấy em hớn hở, tựa chim rừng Trên con đường hành hương trở về Đất Thánh Những con người mà nhà thơ yêu sợ, nhà thơ muốn tránh Hay thấy chàng bình thản, hiền lành lại hoá khinh nhờn Và đua nhau ai sẽ làm cho chàng phải than thở, đau buồn Và đem độc ác, bạo tàn cho chàng nếm thử Trong rượu trong cơm dành cho chàng mỗi bữa Họ trộn trấu trộn gio và khạc nhổ dãi đờm Và giả dối với ghê tởm, vứt vào những vật chàng đã cầm Và hối hận đã đặt chân vào vết chân chàng bước Vợ chàng ra giữa đường kêu cùng kêu khắp: "Hắn đã cho ta đẹp và mê say thờ phụng ta Ta sẽ làm cái nghề của những thần tượng ngày xưa Bắt hắn phải tôn sùng ta và son tô vàng dát Ta sẽ say sưa những trầm hương thơm ngát No nê thịt rượu và những khấn vái lạy quỳ Để thử xem trong một trái tim đắm đuối say mê Ta có thể ngạo mạn, đoạt ngôi thần, ngôi thánh Và khi ta đã chán những trò chơi kia bất kính Ta sẽ đặt trên ngực hắn bàn tay ta vừa cứng vừa mềm Và móng tay ta như móng tay những thần nữ trả hờn Sẽ rạch một con đường đi vào tận trái tim của hắn Như một con chim non, phập phồng, run bắn Ta sẽ moi từ trong lồng ngực hắn trái tim kia Và để cho con chó yêu của ta được một bữa no nê Ta sẽ khinh bỉ ném trái tim kia xuống đất" Nhưng nhà thơ bình thản vẫn giơ tay lên trời cao ngất Kính cẩn nhìn chiếc ngai vàng lộng lẫy trên không Và của trí tuệ chàng những tia chớp mênh mông Che mắt chàng, chẳng thấy cảnh người đời giận dữ: "- Chúa trời hỡi! Cám ơn Chúa đã cho đau khổ Làm phương thuốc thần rửa sạch mọi bùn nhơ Và là tinh hoa tuyệt vời trong sáng nhất từ xưa Cho những con người mạnh hưởng khoái lạc, thần tiên nhất Tôi biết Chúa vẫn dành cho nhà thơ vẫn xếp đặt Một chỗ ngồi trong hàng ngũ những thiên thần Và Chúa mời nhà thơ đến dự hội vinh quang Của những ngai vàng, đạo đức và oai quyền bất tuyệt Tôi biết đau thương là phẩm chất cao siêu duy nhất Mà địa ngục và trần gian không thể biết bao giờ Và để tết cái vành hoa chói lọi của nhà thơ Phải thu hết báu vật của đất trời muôn thuở Những của quý mất rồi của thành Palmyre xưa rực rỡ Những kim loại không tên, tất cả những ngọc trai Đáy bể chau chuốt, sửa sang, xếp đặt tự tay người Không đủ tết vành mũ thiêng của nhà thơ sáng ngời chói lọi Vì mũ ấy kết toàn bằng ánh sáng tinh anh, rực chói Từ nguồn lửa trời nguyên thuỷ, rọi hào quang Mà những đôi mắt người, trong sáng, rõ ràng Bên cạnh chỉ là những mảnh gương tối tăm, buồn thảm!" |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét